HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 70


Trên sườn ngọn núi ở phía sau Phổ Ninh Tự.


Ngay từ đầu Hùng Đạt đã bị Vạn Lý tìm cách kéo xa xa, dưới gốc cây to
chỉ còn lại Lạc Mai và Khởi Hiên.


Lạc Mai đứng đó, đầu cúi thấp, cố giữ vẻ nghiêm trang, bình thản. Lạc
Mai không dám nhìn vào mặt Khởi Hiên, cũng không dám lên tiếng mà
Khởi Hiên cũng vậy. Chung quanh yên lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua tán
cây... Nên gần như nghe cả tiếng tim đập.


Rất lâu... thật lâu sau đó. Lạc Mai mới nghe Khởi Hiên nói:


- Xin lỗi... Tôi mong Lạc Mai tha lỗi cho tôi.


Lạc Mai nhìn lên, bất chợt nổi giận:


- Tha lỗi à? Tại sao tôi phải tha lỗi cho một người lường gạt... Một tên
nói dối?


Khởi Hiên phân bua.


- Nếu tôi là đứa lường gạt, thích dối trá, thì làm sao tôi dám xuất đầu lộ
diện. Dám đưa cha mẹ đến nhà Lạc Mai để cầu thân chứ?


Lạc Mai bất ngờ đuối lý, không tìm được cách phản công, Lạc Mai nhìn
lên. Trên má phải Khởi Hiên có vết bầm, nàng đoán, đó có lẽ là hậu quả
của cuộc đụng độ hôm qua giữa Khởi Hiên và Hùng Đạt. Ngay lúc đó
Khởi Hiên lại tiếp:


- Mai có biết là... Muốn nhờ cha mẹ sang nhà Lạc Mai đâu phải chuyện
dễ. Cái vết thương cũ bao nhiêu năm được đậy kín, bây giờ lại mở ra làm
sao không đau? Tôi đã cố hết sức mới thuyết phục được cha mẹ... Họ đã
vì tôi mà can đảm sang nhà Mai...


Khởi Hiên vừa nói vừa cố kiềm chế tình cảm đang dồn dập trong lòng.


- Vâng, đúng vậy... Quả thật lúc đầu tôi có nói dối... Nhưng tôi thề có đất
trời... Tôi chẳng hề có cái ý bỡn cợt, muốn ghẹo phá... Tôi phải nói dối...
Chẳng qua vì muốn dấu diếm, che đậy cái tông tích thật của mình... vì tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.