HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 90

dượng dì biết biết chuyện này mà vạ lây cả cô và con, còn cái anh chàng
họ Hà thì dễ chịu hơn chỉ yêu cầu con kín đáo mang thư về cho cô... Họ
là ai, mãi giờ này con cũng không biết.


Lạc Mai giật mình.


- Thư đâu? đưa đây xem?


Tiểu Bội mần mò trong chiếc áo lấy bức thư ra, nói:


- Đây này! Đây này... con phải cất kỹ thế này... Con sợ dì dượng mà hay
được thì chết.


Cầm lá thư trên tay, Lạc Mai bảo Tiểu Bội ra đứng canh cửa, rồi mới
chậm rãi đưa lên... Cảm giác vừa sợ hãi, lo lắng vừa hồi hộp Lạc Mai
không biết có nên mở ra xem không? Nếu xem thì... Lạc Mai cũng nhận
thấy là... Mọi chuyện đã diễn biến đến nước chẳng đặng dừng được
nhưng nếu kéo dài, hậu quả sẽ ra sao?


Cuối cùng rồi cũng phải dứt khoát. Lạc Mai quyết định mở thư ra xem
trong thư nói gì? Trang giấy được mở rộng trước mắt.


Lạc Mai


Lạc Mai có biết là cái hôm trên sườn núi nhỏ sau chùa Phổ Minh. Lạc
Mai nói “Mối thù giết cha là mối thù bất cộng đái thiên” câu nói ấy đã
làm tôi đau khổ nhường nào không? Lòng tôi như vỡ ra từng mảnh. Và
tôi thấy giữa tôi và Mai có một bức tường ngăn cách quá lớn, một hố
sâu, nên mấy ngày qua. Tôi cứ như khủng hoảng. Rồi tôi chợt có cái ý
nghĩ kỳ cục là đem trút tất cả đao kiếm, thù hận xuống cái hố sâu kia, rồi
mang đạo đức, lễ giáo, ân oán, tình thân... Cột chặt lấy mình rồi quên
hết. Sau đó tự hỏi. Mình làm như vậy là đúng chưa, phải chưa. Nhưng
cũng chỉ thấy bế tắc... Bởi vì cuối cùng ngộ ra. Chưa đủ? Tôi không thể
chối bỏ tất cả, nhất là... Em! Tôi cần có em!


Thế là tôi vùng dậy... Lột bỏ hết mọi thứ... Nhưng rồi lại thấy mình bị
treo lủng lẵng trên hố sâu kia... nếu không có em... Em không ra tay cứu
giúp thì có lẽ... Tôi rồi sẽ rơi xuống đấy. Sẽ bị những mũi đao nhọn kia
đâm thẳng vào tim. Sẽ chết thảm. Không lẽ em đành lòng không ra tay?
Em phải cứu sống anh chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.