HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 91


Vậy thì... Ngày mai cũng vào buổi chiều, cũng ở địa điểm cũ, nơi sườn
núi sau chùa Phổ Minh, Tôi sẽ chờ em.


Khởi Hiên


Bức thư màu xanh, những hàng chữ thảo như những cọng cỏ xanh bên
bờ hồ. Mỗi một chữ đều xanh muớt quyến rũ. Lạc Mai đọc đi đọc lại
nhiều lần. Và cuối cùng Lạc mai phát hiện những chữ đó nhòe đi vì
những giọt nước mắt mình rơi xuống.


Phải làm sao đây? Lạc Mai thẫn thờ. Trong thơ Khởi Hiên đã bảo cần có
Lạc Mai! không thể sống thiếu Lạc Mai... vậy thì... Nhưng mà nếu Lạc
Mai chấp nhận, thì cũng có nghĩa là Lạc Mai đã phản bội cha, nuốt lời
hứa với mẹ... Lạc Mai phải làm sao đây? Có một con xoáy dữ giữa hai
người nếu không cẩn thận sẽ bị cuốn hút. Hai người ở hai bên bờ vực...
Làm sao đây?


Tới hôm ấy... Lạc Mai hoàn toàn mất ngủ.


Hôm sau. Chờ gần suốt buổi chiều ở phía sau vườn núi sau chùa Phổ
Minh mà Khởi Hiên chẳng thấy bóng của Lạc Mai đâu. Đến lúc gần tối,
mới thấy Tiểu Bội chạy đến, vừa hổn hển thở, vừa nói.


- Hà tiên sinh này... Cô tôi bảo là cô tôi không thể ra đây được, ông đừng
có đợi mất công... Ông hãy về đi... Còn tôi... Bây giờ tôi phải quay ngay
về nhà.


Nói xong không chờ Khởi Hiên lên tiếng nó quay người lại bỏ đi thật.
Khởi Hiên hoàn toàn thất vọng. Vạn Lý chụp giữ Tiểu Bội lại, rồi quay
qua Khởi Hiên nói:


- Mi làm gì mà chết đứng thế? Sẵn đây có gì muốn nhắn mi cứ nói để
Tiểu Bội chuyển lại cho Lạc Mai cũng được vậy?


Khởi Hiên lắc đầu. Suốt đêm qua không ngủ, một đêm chờ đợi, để đổi lại
một kết quả lạnh lùng thế này. Khởi Hiên còn biết tính sao?


Tiểu Bội bị Vạn Lý giữ, nó vùng vẫy sắp khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.