HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 92

- Ông phải buông tôi ra, tôi phải về ngay. Tiểu thơ tôi đã dặn tôi như vậy,
nếu ông không buông tôi la lên bây giờ.


Vạn Lý trợn mắt một cách hung dữ:


- Đừng có ồn ào! Đứng yên không? Ta cũng nào có làm gì ngươi... ta chỉ
muốn giữ ngươi lại để mi nghỉ mệt, một lúc sẽ đi nhanh và khỏe hơn biết
không, đồ khỉ?


Tiểu Bội nhìn Vạn Lý sợ hãi. Anh chàng này hung dữ dễ sợ quá... Nhưng
mà Tiểu thơ hẳn nóng lòng lắm, người đang chờ... ngay lúc đó Tiểu Bội
nghe Vạn Lý nói:


- Mi hãy quay về nói với Tiểu thư ngươi là...


Vạn Lý chỉ về phía Khởi Hiên tiếp:


- Anh ta phải cỡi xe đạp từ nhà đến đây mất bốn tiếng đồng hồ... Đâu
phải dễ. Vì vậy anh ta sẽ không bỏ cuộc dễ dàng đâu. Anh ta nói là sẽ
đứng ở đây chờ... Chờ tối mò. Lúc đó mà cỡi xe quay về nhà thì như cô
cháu nhà ngươi phải biết đó... Đường xá tối om không nói chi... Trên
đường còn phải vượt qua biết bao nhiêu núi đồi, khe suối, cầu khỉ, rừng
cây, dốc đá... Rồi những khúc đường bị mưa lớn sói mòn, lở đất... Xe
tuột xuống hố sâu như chơi mà lúc đó tính mạng chỉ là mành treo
chuông, đùa với tử thần. Mười phần thì chín phần chết. hẳn mi hiểu ta
nói gì chứ?


Vạn Lý vừa nói vừa khoa tay khoa chân, làm Tiểu Bội căng thẳng.


- Dạ biết... Dạ biết... Ông muốn nói là đường về trong đêm tối sẽ hết sức
nguy hiểm, đất lở, ổ gà... Vực thẵm...


- Ờ... ờ... Đất lở làm đường mòn nhỏ hẹp khó đi hơn. Nó giống như cái
ruột ngựa cong cong queo queo thế này...


Vạn Lý vừa nói vừa diễn tã.


- Có những con đường như vậy thật à?


- Sao lại không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.