HUẾ TẢN VĂN - ÁO BAY KHÉP MỞ NHIỀU TÂM SỰ - Trang 119

Cô Bạn Gái Thu Sương

Kim Quyên

M

ấy năm học ở trung học tư thục Hưng Đạo (bây giờ ở đường Cống

Quỳnh, quận 1) tôi chơi thân với nhỏ bạn người Huế vì tính nết hiền lành
và giọng nói nhỏ nhẹ ngồ ngộ của nó.

Thời ấy, nữ sinh Sài Gòn thường mặc nguyên bộ áo dài trắng tơ, tà áo

mi ni ngắn cũn cỡn khỏi gối một chút, mang đôi guốc to như hai chiếc
"hạm đội", xách giỏ xách đan bằng tre như cái hộp hình chữ nhật, đầu "thả
trần".

Bạn tôi tên Tôn nữ Thu Sương, nó không ăn mặc mốt miết gì cả. Vẫn

tà áo vạt dài gần mắt cá chân, đầu đội nón bài thơ, chân mang guốc mộc
quai nhung, nói năng dịu dàng, từ tốn và hay cười.

Nó với tôi ngồi cạnh nhau trên bàn nhất (vì hai đứa nhỏ nhất lớp đệ

Nhất). Sáng sớm thấy mặt nó, tôi ghẹo: "Răng hôm ni mi không đi nhổ
răng?". Nó cười khúc khích, đáp: "Nhổ gồi" (nhổ rồi). Nó lại nhại tiếng
miền Tây của tôi. Dân Cai Lậy, Cái Bè - Tiền Giang thường phát âm sai
"tr" đọc chệch thành "ch", "r" đọc thành "g", thành thử khi phát âm câu nào
có nhiều âm "tr", "r" nghe buồn cười lắm, tỉ dụ như: "Con cá gô, bỏ trong
gổ, nhảy gồ gồ - con cá rô, bỏ trong rổ, nhảy rồ rồ).

Có hôm tôi hỏi: "Bữa ni học xong, mình đi mô?" Tôi cố gằn giọng cho

tất cả từ đều đánh dấu nặng nhưng cái giọng lơ lớ không giống ai khiến nhỏ
bạn rúc rích cười hoài, nó lại nhại giọng tôi: "Bữa nay một chăm phần
chăm là thầy Nguyễn Phú nghỉ môn toán, dìa nhà tao ăn bún bò Huế, chịu
hôn?" Tôi đáp: "Đi mô tau cũng ưng hết".

Thế là sau hai tiết Pháp văn, mỗi đứa một xe đạp mini tung tăng trên

đường về nhà nó. Nhà nó nằm trong con hẻm rộng cạnh rạp chiếu phim
Casino, bây giờ là "Kịch Sài Gòn" trên đường Pasteur, phía trước làm quán
bán món ăn Huế, rất nổi tiếng thời ấy. Thôi thì đủ thứ món ngon vật lạ tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.