HUẾ TẢN VĂN - ÁO BAY KHÉP MỞ NHIỀU TÂM SỰ - Trang 120

chưa từng ăn bao giờ. Không biết nó nói với mẹ nó điều gì mà bà nhìn tôi
tủm tỉm cười, rồi dịu dàng hỏi:

- Cháu ở miền Tây, có ăn được món Huế không rứa?
- Dạ được. Cháu dễ ăn lắm bác à!
- Rứa thì ăn bún bò Huế trước rồi ăn bánh nậm sau.
Con bạn tôi cười cười:
- Ăn bún bò Huế cay chảy nước mắt mới ngon, có ăn được hôn?
- Được được. Tôi gật đầu lia lịa.
Bà cụ làm bún vào hai cái tô kiểu. Hơi nóng bốc lên nghi ngút, nước

lèo trong vắt, độ ngọt vừa miệng, mùi vị rất đặc biệt. Bún trắng to sợi dai
dai, thịt bò mềm tươi, giá sống trắng muốt, rau sống non xanh trông rất bắt
mắt. Bạn tôi bảo bỏ ớt nhiều vào mới ra vị Huế. Tôi bỏ cả muỗng đầy ớt
bằm vừa ăn vừa "khóc" nhưng vẫn cảm thấy ngon lạ.

Chung quanh bàn tôi ngồi, khách kéo đến ngày càng đông. Đa số là

người Huế. Họ vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Nhưng tiếng "mô, tê, răng,
rứa, ni..." được lặp đi lặp lại nghe rất lạ tai. Từ nào cũng nhấn dấu nặng mà
sao âm phát ra nhẹ nhàng, ríu rít như chim hót buổi sáng mai. Có người
phát âm rất nhanh, ngữ điệu lên xuống trầm bổng nghe như hát, có nhiều
thổ ngữ tôi nghe không hiểu gì cả nhưng tựu trung âm phát ra nghe ngọt và
sang. Mấy đứa bạn miền Tây tụi tôi thường đùa: "Đứa nào không muốn lấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.