HUẾ TẢN VĂN - ÁO BAY KHÉP MỞ NHIỀU TÂM SỰ - Trang 121

chồng xa thì đừng nghe giọng thanh niên Huế, giọng họ ngọt như mật dễ bị
quến lắm".

Ăn xong tô bún, chùi khô nước mắt, tôi lại tiếp tục ăn dĩa bánh nậm.

Không biết bánh nậm làm bằng bột gì mà trong ngần, độ dai vừa phải, nhân
làm bằng tôm ướp hương vị, được rang giòn, đỏ hồng. Bánh nậm còn âm
ấm chấm với nước mắm ớt sừng trâu xanh. Lạ miệng và ngon, tôi ăn hết
mười cái bánh trên dĩa.

Thấy vậy nhỏ bạn kêu:
- Mạ ơi! Cho thêm dĩa bánh nậm mạ nờ.
Tôi xua tay:
- Thôi thôi! Tính giết tao chết hả? No rứa thế nì.
Nó cười ngặt nghẽo:
- Cho mi ăn chết một bữa, lát nữa lấy gói bánh nậm về cho mạ mi, mạ

ăn không được thì mi ăn hết.

Tôi nghiêm mặt nói:
- Nó chơi tao chớ no lắm rồi. Ăn no còn xách về coi sao phải. Tao

không lấy mô.

Mẹ nó cầm bịch bánh nậm đưa:
- Đem về cho mạ đi! Của bác biếu đấy.
- Dạ cảm ơn bác. Mai mốt con sẽ dẫn bạn bè, gia đình đến đây ăn

quảng cáo quán của bác mới được.

Bà cụ cười:
- Rứa hỉ? Nhớ tới cho vui.
- Nói rứa chớ nó không đi mô, mạ đừng tin. Nì, tau có ông anh đẹp trai

hết ý, đang học y khoa năm ba đó. Ưng thì tao làm mối cho. Mạ có ưng
cưới nó cho anh Hoàng không rứa?

Mẹ nó nhìn tôi hiền từ.
- Ưng lắm. Chỉ sợ hắn không ưng anh mi mô.
Tôi bỗng bối rối, hai má nóng bừng. Con nhỏ thiệt tệ, nó không cho

tôi biết trước tình huống để ứng phó. May mà ông anh nó không có nhà để
nhìn thấy tôi ăn một lần hết mười cái bánh nậm và một tô bún bò to tướng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.