HUẾ TẢN VĂN - ÁO BAY KHÉP MỞ NHIỀU TÂM SỰ - Trang 18

Chính nhờ Thánh Kinh và tinh thần Tin Mến Cậy sốt sắng vào Thiên

Chúa. Thơ Hàn Mặc Tử đưa người đọc gần Chúa vô cùng!

Hàn Mặc Tử vướng vào bệnh cùi lúc tuổi còn trẻ đang lúc yêu đời.

Bệnh này như một định mệnh đã đọa đầy Hàn Mặc Tử trong một vũng đau
thương tuyệt vọng:

...Tôi vẫn còn đây hay ở đâu?
Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu?
(Những giọt lệ)
...Thân tàn ma dại đi rồi
Rầu rầu nước mắt bồi hồi ruột gan
(Muôn năm sầu thảm)
Hàn Mặc Tử trong bài "Hồn là ai" đã tự mô tả cái hành hạ thể xác

bằng giọng thống thiết sau:

...Áo tôi là một thứ ngợp hơn vàng
Hồn đã cấu, đã cào, nhai ngấu nghiến
Thịt da tôi sượng sần và tê điếng
Tôi đau vì rùng rợn đến vô biên...
Dựa vào sự phát triển của bệnh cùi trong đời ông, ta thấy ba giai đoạn

tương ứng trong thi nghiệp của ông:

1. Giai đoạn tiền bệnh: trước năm 1936 (nghĩa là trước lúc vô bệnh

viện Quy Hòa (1937), đánh dấu bằng những tập "Đường luật" và "Gái Quê"
với một giọng trong sáng, nồng thắm, yêu đời cuồng nhiệt, một khí lực
phương cương dồi dào tính dục trong lứa tuổi đôi mươi.

2. Giai đoạn bệnh phát lộ đánh dấu bằng tập thơ "Đau Thương", "Thơ

Điên" nên tiếng thơ thống thiết, cực kỳ bi thảm như một con chim biết rằng
mình sắp chết. Thiên kiến của người đời xa lánh mình cộng vào đó sự đau
khổ vì tình duyên trắc trở đã làm Hàn Mặc Tử càng đau khổ:

Lòng ta sầu thảm hơn mùa lạnh
Hơn hết u buồn của nước mây
Của những tình duyên thương lỡ dở
Của lời rên siết gió heo may

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.