HƯNG ĐẠO VƯƠNG - Trang 132

tiễu trừ, cho trẫm được yên tâm.

Hưng-đạo vương tâu rằng:

- Lão-thần nhờ hồng phúc bệ-hạ, phá giặc mười phần đã được năm sáu

phần. Chắc là chẳng bao lâu nữa thì cũng xong, bệ-hạ khoan tâm, thần xin
liệu kế phá được.

Đang khi nói truyện, sực có tin về báo rằng:

- Trần-khánh-Dư giữ ải Vân-đồn, phụng mệnh chặn đường thủy. Khi Ô-

mã-Nhi đi qua, Khánh-Dư chặn đường không nổi, bị Ô-mã-Nhi đánh vỡ,
dẫn quân đi thoát.

Thượng-hoàng nghe báo nổi giận, sai trung-sứ ra bắt Khánh-Dư về hỏi

tội.

Khánh-Dư từ khi bại trận đang lo nghĩ mưu kế phục thù, bỗng thấy

trung-sứ ra bắt ; Khánh-Dư tiếp sứ rồi nói rằng:

- Tôi sai tướng lịnh, đành xin chịu tội, nhưng xin khoan cho tôi một vài

hôm, may mà tôi lập được công khác để chuộc tội chăng. Vì Ô-mã-Nhi đã
phá quân tôi, trong bụng nó chắc rằng không còn ai ngăn trở gì, nên nó đã
kéo quân đi trước rồi, để tôi đợi lương thuyền nó đến, tôi đánh tập hậu thì
chắc là phá được. Nếu không xong, khi ấy tôi xin về chịu tội.

Trung-sứ nể Khánh-Dư cũng là một vị vương, nghe nhời hoãn lại.

Khánh-Dư tức thì thu nhặt tàn quân, phục sẵn đón đường. Quả nhiên Ô-mã-
Nhi vừa đi khỏi, thì thấy Trương-văn-Hổ tải các thuyền lương vào cửa bể
Lục-thủy-dương

[31]

. Quân phục của Khánh-Dư đổ ra đánh. Văn-Hổ địch

không nổi, bao nhiêu thuyền lương bị quân Khánh-Dư phá cướp mất cả, và
bắt được khí giới rất nhiều. Còn Văn-Hổ thì lẻn cưỡi một chiếc thuyền nhỏ
chạy thoát ra Quình-châu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.