HƯNG ĐẠO VƯƠNG - Trang 22

- Chúng tôi tuy làm quan, nhưng là người của thiên-tử ; người của thiên-

tử tuy rằng nhỏ, cũng còn ở trên hàng vua chư-hầu.

Vua nghiễm nhiên không đáp lại. Bọn ấy biết ý vua không nghe, từ giở

ra về.

Không bao lâu tòa Trung-thư bên Mông-cổ lại viết thư sang dẫn nghĩa

xuân-thu nói: “Nguyên, là trung-quốc, mà Nam-việt là chư-hầu nghĩa tất
phải kính trọng thiên-sứ."

Vua cũng nhất định không chịu, sai Lê-Đà và Đinh-củng-Viên sang sứ

Mông-cổ biện bác nghĩa ấy.

Lê-Đà, Đinh-củng-Viên, hai người đều có tài ứng đối, khi ấy phụng

mệnh đi sứ, sang đến triều-đình Mông-cổ, vua Mông-cổ mắng rằng:

- Các ngươi là sứ-thần Nam-man có phải không?

Lê-Đà tâu rằng:

- Tâu thiên-triều hoàng-đế, mọi-rợ mới gọi là man, nước chúng tôi là

nước văn-hiến, không tranh bờ lấn cõi nước nào, mà cũng không hà hiếp ai,
không gọi mà man được. Chúng tôi là sứ-thần Nam-quốc, chớ không phải
sứ-thần Nam-man.

Vua Mông-cổ thấy nói có ý sỏ xiên, tức giận, quát mắng:

- Nam chúa nhà các ngươi, không biết sức mình, làm sao dám ngạo-

nghễ cả với thiên-triều?

- Chúa chúng tôi cũng chịu thiên-triều là to nhớn hơn, mới phải cống

hiến, sao lại gọi là ngạo-nghễ?

- Vậy chớ sao chiếu-thư đến không lạt, mà lại không kính trọng sứ-

thần?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.