nguy cơ, mà cự lại thì không nổi, thiết tưởng lại sai sứ sang cầu hòa, chịu
nộp thêm đồ cống hiến, để cho Nguyên chúa đi đường khác mà sang Chiêm
thì tiện hơn.
Trần-khánh-Dư tâu rằng:
- Tâu bệ-hạ, bệ-hạ đã thứ tội cho tôi, để tôi được theo hầu hội nghị, vậy
tôi nghĩ được thế nào, xin tâu lên bệ-hạ nghe. Quân Nguyên thị hùng khinh
ta đã lâu, mấy năm nay, thường thường muốn sinh sự tranh lấn ; chuyến này
chắc là giả tiếng sang đánh Chiêm-thành, kỳ thực là đến úp ta đó, xin bệ-hạ
liệu kế mà phòng giữ mới được.
Vua lấy nhời ấy làm phải, hỏi Hưng-đạo vương rằng:
- Hưng-đạo vương nghĩ sao?
- Tâu bệ-hạ, Nhân-huệ vương nói chí phải, xin bệ-hạ cho chia quân ra
đóng giữ các nơi hiểm yếu, sai đại-tướng thống lĩnh đại-quân, giữ chặc cửa
ải, nhất định không cho mượn đường, nếu có sinh sự đánh nhau, thì ta liệu
thế tùy cơ mà đánh, bằng cho nó mượn đường, thì không khác nào mở cửa
cho hùm vào trong nhà.
- Đã đành ngươi nói thế là rất phải, nhưng trẫm chỉ e rằng thế lực của
Nguyên-triều, gấp mười gấp trăm của nước ta, không biết đánh có nổi được
không?
Hưng-đạo vương lại tâu rằng:
- Quân Nguyên tuy mạnh hơn ta, nhưng tự bên ấy sang bên này, đường
sá xa xôi, muôn non nghìn nước, trải bao nhiêu vất vả mới đến được đây.
Nếu ta văn võ đồng lòng, trên dưới hiệp sức, biết dùng mưu đặt mẹo mà
đánh, thì chắc là phá được.
Vua lấy làm hợp ý lắm.