Chiêu-văn vương Nhật-Duật bước ra tâu rằng:
- Quân Nguyên chỉ chăm sự tranh bờ lấn cõi, tham lam vô cùng, không
khác nào giống lợn lòi, rắn độc, nếu vua tôi chuyến này không hết sức đồng
lòng mà đánh, thì để vạ về sau còn nhiều.
Vua thấy nhiều người chủ về mặt đánh, cũng hợp với ý mình, mới hỏi
rằng:
- Các ngươi nói sự đánh, thì trẫm cũng thuận lắm, nhưng trong các
vương hầu có ai làm được Nguyên-súy, thống lĩnh đại quân ra đánh giặc
cho trẫm không?
Chiêu-văn vương tâu rằng:
- Chúng tôi tài nhỏ trí mọn, không ai làm nổi được đại-tướng. Duy có
Hưng-đạo vương văn võ toàn tài, trí mưu xuất sắc, bệ-hạ nên cất làm đại-
đô-đốc, thì mới có thể phá được giặc.
- Phải lắm! Hưng-đạo vương nên giúp cho trẫm việc này.
Hưng-đạo vương từ nói rằng:
- Tâu bệ-hạ, tôi học còn thiển, không kham nổi được tài đại-tướng, xin
bệ-hạ cử người khác cho.
- Thôi! trẫm đã biết tài sức của vương, vương chớ từ nữa.
Hưng-đạo vương bấy giờ mới chịu nhận.
Bàn-định một hồi rồi bãi hội. Bấy giờ có Hoài-văn hầu là Trần-quốc-
Toản, mới 15, 16 tuổi cũng theo ra hội, vì còn ít tuổi không được dự bàn,
chỉ đứng ngoài nghe lóng, Quốc-Toản lấy làm xấu hổ, căm tức vô cùng,
trong tay cầm quả cam bóp vỡ nát ra lúc nào không biết.