HƯƠNG CỎ DẠI - Trang 100

- Thế tại sao mẹ không đi làm, mẹ cứ ở nhà mãi vậy?
- Nhưng mà còn con? Sao con không tiếp tục trị liệu chứ?
- Con nào phải bệnh tâm thần đâu?
- Nhưng mà trước kia con đã được bác sĩ Lợi theo dõi gần một năm rồi.
- Ai nói cho mẹ biết chuyện đó?
- Bác sĩ Ngô Di Lợi cho mẹ biết.
Bình bất mãn.
- Đúng là một tay điên!
Bà mẹ không dằn được hỏi.
- Thế chuyện của hai người ra sao rồi?
- Tú Bình ngồi dậy, có vẻ không hài lòng.
- Mẹ! Tại sao mẹ lại hỏi vậy? Người ta là bác sĩ, cao cao ở trên. Họ đâu có
xem mình ra gì?
- Tú Bình, con đừng nói vậy. Mẹ cũng có nói chuyện điện thoại với cậu ấy
mấy lần. Vả lại lần trước khi con gặp nạn, mẹ cũng đã trực diện tiếp xúc,
mẹ thấy cậu ta cũng tốt đấy chứ.
- Tốt có gì hay đâu?
- Vậy chứ con còn đòi hỏi thế nào nữa?
Bà Dương nhìn con gái. Đứa con mà từ lúc chào đời đến giờ bà cứ phải khổ
tâm với nó luôn. Bản chất hiền lành chỉ có tật đối kháng. Đi học thì cứ đổi
trường, bỏ học, chê thầy cô là dạy dở. Động một tí bất mãn, chán đời. Đã
nhiều lần tự tử...
Vợ chồng bà đã khổ tâm quá nhiều. Không chỉ có vợ chồng bà ngay cả anh
chị em của nó cũng đành bất lực. Không dám can thiệp. Để mặc Bình muốn
làm gì thì làm.
Từ lúc mới lớn cho đến tuổi trưởng thành, Bình chưa hề có bạn trai. Bình
sống khép kín như một chiếc bình có nắp đậy... Vậy mà chẳng ai biết. Nước
trong bình cứ dậy sóng một cách không bình thường.
- Mẹ thấy con nên trả lời điện thoại bác sĩ Lợi.
- Để làm gì mẹ?
- Cậu ấy ngày nào cũng gọi dây nói lên hỏi thăm con.
- Vậy thì mẹ cứ báo cho hắn biết là con chưa chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.