HƯƠNG CỎ DẠI - Trang 11

QUỲNH DAO

Hương cỏ dại

Chương 2

Bác sĩ Ngô Di Lợi đang chăm chú theo dõi hồ sơ bệnh lý. Chàng đã đọc
xong. mà sao cô ấy chưa thấy đến? Hay là đã bỏ cuộc?
Chàng thấy bồn chồn, cứ nhìn mãi ra ngoài. Cái thái độ của Lợi đã vượt
khỏi cái biên giới thầy thuốc và bệnh nhân. Lợi cũng biết rõ điều đó.
Lợi là bác sĩ chuyên khoa tâm thần, không phải là một bác sĩ thường mà là
chủ nhiệm khoa.
Tiếng chuông cửa reo vang. Chắc chắn là Dương Tú Bình rồi. Lợi thấy
phấn chấn.
Dương Tú Bình đi vào. Vẫn chiếc robe màu đen. Cô ấy vừa gầy vừa có vẻ
mệt mỏi.
Nhưng thường khi, Bình chào Lợi với nụ cười buồn. Lợi mở chiếc máy ghi
âm. Đấy là nghiệp vụ của chàng. Phải ghi lại tất cả lời nói của bệnh nhân
rồi sau đấy mới phân tích.
- Sao? Lúc gần đây cô thấy thế nào?
Lợi mở đầu, Bình nhún vai không đáp.
- Thế có còn bị mất ngủ không?
Bình gật đầu. Lợi hỏi tiếp.
- Vẫn cảm thấy chán nản, tuyệt vọng, không muốn sống?
Bình lại gật đầu. Như ngoài cái gật đầu, Bình không còn biết làm gì nữa.
Lợi ngả người ra sau.
- Cô nói đi chứ?
Tú Bình chỉ yên lặng. Lợi phải động viên.
- Nghĩ gì nói nấy cũng được.
- Tôi chỉ muốn chết!
Bình nói và Lợi biết là Bình nói thật. Lợi chăm chú theo dõi cái ánh mắt
hoang vắng buồn phiền của Bình. Là một bác sĩ chuyên nghiệp, Lợi cần có
những triệu chứng để chẩn đoán chính xác.
- Cô đã quên cái cảm giác đau đớn khi cắt cổ tay tự tử lần trước rồi ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.