HƯƠNG CỎ DẠI - Trang 13

Bình nói. Lợi cũng biết là Bình đang đau khổ, mệt mỏi, nên cười nói.
- Không cần! Tôi thích thấy Bình biểu lộ cảm xúc một cách thẳng thắn. Tôi
mới nhìn ra con người thật của Bình.
- Tôi không biết con người thật của tôi ra sao?
- Thì chúng ta sẽ cùng hợp tác để khám phá.
- Tôi không có kiên nhẫn làm việc đó đâi. - Tú Bình nhìn xuống. - Tôi cũng
không biết là mình còn sống được bao lâu nữa.
Lợi nhìn Bình thương xót. Chàng cũng không biết mình đã để tâm đến
Bình, yêu Bình từ lúc nào.
Bình chợt nói:
- Có một người quen vừa giới thiệu cho tôi một việc làm.
- Làm gì?
- Kèm một đứa bé học thêm.
- Vậy thì tuyệt quá rồi! - Lợi nói, nhưng lại thấy Bình chẳng có gì là hồ hởi.
- Đi dạy kèm như vậy, cô sẽ tránh được va chạm như làm việc văn phòng
hoặc ở nhà cạnh những người lớn. Cô chỉ cần chỉ dẫn cho em bé đó làm
tròn bài tập trong trường là xong.
- Anh nói nghe đơn giản quá.
- Tôi thấy thì cũng chẳng khó khăn gì.
Lợi nói, Tú Bình chẳng trả lời, chỉ đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ, Lợi nói
thêm:
- Cô thử nhận việc xem. Lần sau đến cho tôi nhận xét nhé?
Tú Bình phản kháng.
- Làm bất cứ điều gì, tôi cũng phải báo cáo với anh cả sao? Không lẽ lên
giường hay gặp gỡ người nào, tôi đều phải nói hết cho anh biết à?
Lời của Bình khiến Lợi đỏ mặt. Sao vậy? Dù gì ta cũng là người của thế kỷ
20. Một bác sĩ, một thanh niên đã trưởng thành, có văn hóa. Ta nào câu nệ
chuyện nhỏ. Nhưng thôi, đây là bệnh nhân, cố chấp làm gì? Lợi nói:
- Cô cứ nói tiếp đi!
Tú Bình ngạc nhiên.
- Anh đang điều trị cho tôi hay hỏi vì tò mò?
- Tại sao cô lại hỏi tôi chuyện đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.