HƯƠNG CỎ DẠI - Trang 14

Lợi hỏi. Tú Bình chợt cười, Lợi lại hỏi.
- Cô cười gì vậy?
- Tôi thấy vui.
- Tại sao vui?
- Bởi vì tôi thấy, bất cứ điều gì tôi nói ra, anh đều tra cứu đến đích.
- Tôi làm hết sức của mình.
- Vậy thì trước mắt anh, tôi đã trở thành một người trong suốt?
- Tôi là một bác sĩ.
- Nhưng anh cũng là một nguời đàn ông?
Tú Bình phản ứng một cách nhanh chóng làm Lợi không thể không thừa
nhận.
- Cô nói đúng.
Tiếp đó là những vấn đề về bệnh lý. Việc trị liệu tiến hành gần một tiếng
đồng hồ.
Dương Tú Bình đứng dậy, mở ví lấy ra bốn trăm đồng đặt lên bàn. Lợi dặn
dò.
- Tuần sau cũng giờ này cô đến nhé.
Tú Bình do dự.
- Để gần đến đấy tôi điện thoại cho anh.
- Vâng, tôi sẽ chờ điện thoại của cô.
Lợi nói, không hiểu sao Tú Bình lại thở dài rồi tiếp.
- Cũng có thể là tôi sẽ bỏ cuộc, không đến trị liệu nữa đâu.
- Chuyện đó tùy cô quyết định.
Lợi nói nhưng chàng biết sớm muộn rồi Bình cũng quay lại.
Tú Bình trực diện với Lợi.
- Anh thấy là... Tôi vẫn còn thuốc chữa chứ?
- Cái vấn đề này... Tôi nghĩ là... Cô phải rõ hơn ai hết!
o0o
Võ Hải Lan đứng trước khung cửa sổ, nhìn những giọt mưa tí tách rơi
ngoài sân.
Lan đang hồi tưởng. Nhớ lại cái đêm hôm ấy. Cũng mưa thế này... Triết đã
cho nàng những nụ hôn nồng cháy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.