- Cậu biết rồi còn phải hỏi.
Khang cười quay sang chuyện khác.
- Lúc này, chuyện viết sách của chị đến đâu rồi?
- Không cảm hứng.
- Vậy viết chuyện về tôi, hoặc anh tôi cũng được. Khang tỏ ra hào phóng
nói. - Chị biết không, chỉ có một mình anh Lợi thôi chị đã có thể khai thác
mãi không hết. Những chuyện tình lâm ly, ảo não, éo le...
- Thôi đủ rồi... Quân cắt ngang. - Cậu định hạ giá phái nữ chúng tôi à? Bây
giờ anh ấy đâu?
- Trong thư phòng đấy, đọc sách.
Khang chỉ về phía căn phòng phía trong. Quân tự nhiên bước tới, gõ cửa.
- Cứ vào tự nhiên.
Quân đẩy cửa bước vào. Lợi trông thấy Quân cười nhẹ, chàng đặt tờ báo
xuống, ngắm Quân.
- Cô có vẻ gầy hơn đấy. Có phải lúc này kiêng ăn không?
- Làm gì có chuyện đó.
- Đến tìm tôi có việc gì không?
- Đâu phải tự nhiên. Chuyện của mẹ anh và mẹ tôi đấy mà.
- à. Không biết sao họ lại nhọc công như vậy.
Lợi vừa lắc đầu vừa nói. Quân cười.
- Hay là chúng mình cứ theo ý họ đi?
- Tôi không có ý kiến.
- Nếu vậy thì chẳng còn gì trở ngại, mai mình có thể ra phòng hộ tịch đăng
ký được rồi đấy?
- Mai làm sao rảnh?
- Vậy thì mốt.
- Cũng không được. Từ đây đến cuối tuần chẳng có ngày nào ở không?
- Vậy là anh không thật thà.
Quân giả vờ nói, còn Lợi thì lại cười.
- Nếu tôi mà thật thà... Sợ vừa nói ra cô đã bỏ chạy mất rồi.
- Có vẻ rành tâm lý dữ?
- Bác sĩ trị bệnh tâm thần mà. Lợi nói. - Vả lại chúng mình rành nhau quá