HƯƠNG CỎ DẠI - Trang 43

- Cậu biết rồi còn phải hỏi.
Khang cười quay sang chuyện khác.
- Lúc này, chuyện viết sách của chị đến đâu rồi?
- Không cảm hứng.
- Vậy viết chuyện về tôi, hoặc anh tôi cũng được. Khang tỏ ra hào phóng
nói. - Chị biết không, chỉ có một mình anh Lợi thôi chị đã có thể khai thác
mãi không hết. Những chuyện tình lâm ly, ảo não, éo le...
- Thôi đủ rồi... Quân cắt ngang. - Cậu định hạ giá phái nữ chúng tôi à? Bây
giờ anh ấy đâu?
- Trong thư phòng đấy, đọc sách.
Khang chỉ về phía căn phòng phía trong. Quân tự nhiên bước tới, gõ cửa.
- Cứ vào tự nhiên.
Quân đẩy cửa bước vào. Lợi trông thấy Quân cười nhẹ, chàng đặt tờ báo
xuống, ngắm Quân.
- Cô có vẻ gầy hơn đấy. Có phải lúc này kiêng ăn không?
- Làm gì có chuyện đó.
- Đến tìm tôi có việc gì không?
- Đâu phải tự nhiên. Chuyện của mẹ anh và mẹ tôi đấy mà.
- à. Không biết sao họ lại nhọc công như vậy.
Lợi vừa lắc đầu vừa nói. Quân cười.
- Hay là chúng mình cứ theo ý họ đi?
- Tôi không có ý kiến.
- Nếu vậy thì chẳng còn gì trở ngại, mai mình có thể ra phòng hộ tịch đăng
ký được rồi đấy?
- Mai làm sao rảnh?
- Vậy thì mốt.
- Cũng không được. Từ đây đến cuối tuần chẳng có ngày nào ở không?
- Vậy là anh không thật thà.
Quân giả vờ nói, còn Lợi thì lại cười.
- Nếu tôi mà thật thà... Sợ vừa nói ra cô đã bỏ chạy mất rồi.
- Có vẻ rành tâm lý dữ?
- Bác sĩ trị bệnh tâm thần mà. Lợi nói. - Vả lại chúng mình rành nhau quá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.