HƯỚNG DƯƠNG - Trang 118

Nhất thời không nói gì.

" Khương Ninh?".

Khương Ninh đang cúi đầu ăn cơm, đột nhiên nghe thấy có người gọi,

cô quay đầu nhìn về phía cầu thang, trong lòng không ngừng kêu khổ.

" Đúng là em rồi. Em cũng ăn cơm ở đây à? Khéo thật". Tiền Cường

xoa xoa tay, hớn hở lại gần. Thấy Vu Dương ngồi đối diện Khương Ninh,
hắn nhướng mày, giọng điệu khinh thường: " Đây không phải thợ sửa xe
sao? Khương Ninh, em quen biết anh ta à?".

Vu Dương nhìn Tiền Cường vừa nhìn vừa đi về phía Khương Ninh,

không nói một lời.

Khương Ninh đặt đũa xuống, quan sát vẻ mặt của Vu Dương, anh

nghe thấy câu nói của Tiền Cường nhưng không biểu lộ gì, một chút dấu
vết tức giận đều không có. Ngược lại, đáy lòng cô vì thái độ khinh thường
này của Tiền Cường mà có chút khó chịu.

" Khương Ninh, lần trước ăn cơm với em, sao em không nói tiếng nào

mà đã bỏ đi thế?".

Tiền Cường nở nụ cười nịnh nọt. Có lẽ vì vừa mới cơm nước xong,

nên gương mặt hắn đổ đầy mồ hôi, dấp dính đầy dầu. Khương Ninh nhìn
mà buồn nôn, giọng điệu chẳng mấy thân thiện: " Có việc vội phải đi".

" Ây da, có việc thì nói với anh một tiếng, anh có xe, có thể đưa em đi

mà".

Khương Ninh đang nhíu mày, nghĩ xem làm thế nào mới có thể đuổi

tên huênh hoang khoác lác này đi thì người đi cùng lên tiếng gọi hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.