Khương Ninh khẽ giật mình, giơ tay nắm chặt cổ anh, giọng nói run
run: "Anh không muốn ư?".
Đáy mắt Vu Dương giống như một vũng nước sâu, chậm rãi ngẩng lên
nhìn Khương Ninh, sắc mặt mờ mịt không rõ.
"Khương Ninh, em không cần phải cảm thấy có lỗi với anh".
Mặc dù kiềm chế, nhưng Khương Ninh vẫn nghe ra sự vật lộn và đau
khổ trong giọng nói của anh. Khương Ninh ấp úng: "Em không có...".
Vu Dương ẩn nhẫn đứng dậy, quay người rời khỏi phòng.
Chỉ còn mình Khương Ninh ngồi ngây ngốc trên giường, khóe mắt cay
xè.
Mãi lâu sau, Khương Ninh mới sửa sang lại quần áo của mình, vuốt
phẳng tà váy, lúc đứng dậy chân hãy còn tê. Cô cúi người vỗ mạnh vài cái.
Vu Dương đứng ngoài của hàng, nghe tiếng động phía sau nhưng
không dám quay lại.
Khương Ninh đi ra đứng cùng anh. Cô không nhìn anh mà đưa mắt
nhìn phía trước: "Em đi đây".
Cô vừa bước một bước, Vu Dương đã túm chặt lấy cô: "Em đi đâu?".
"Về nhà".
Vu Dương khẽ buông tay.
Khương Ninh bước nhanh về phía trước, đi về hướng không phải
hướng nhà mình.