HƯỚNG DƯƠNG - Trang 636

Vì hoảng hốt nên lời lẽ của Khương Ninh cũng không được lưu loát.

"Nói dối hay không phải điều tra mới biết được". Anh ta quay sang

yêu cầu Vu Dương: "Mời anh đi theo chúng tôi".

Khương Ninh quay đầu nhìn Vu Dương, tâm trạng lo lắng đều ghi hết

trên mặt. Trải qua quá nhiều biến cố khiến thần kinh của cô bị ăn mòn, vô
cùng yếu ớt. Khương Ninh giờ như ngọn cỏ, chỉ cần một cơn gió thoảng
cũng làm cho cô nơm nớp lo sợ. Cô thật sự không thể tiếp nhận bất cứ
chuyện gì bất trắc xảy ra với Vu Dương, không gánh vác nổi hậu quả mà
anh phải gánh chịu.

Vu Dương đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Khương Ninh. Anh nhìn

thẳng vào mắt cô, bình tĩnh kiên định, không chút lo lắng, tiếp thêm sức
mạnh cho cô.

"Khương Ninh, em có tin anh không?".

Khương Ninh gật đầu: "Em tin, em tin".

Vu Dương khẽ nhéo má cô: "Đừng lo, anh sẽ trở về".

Cổ họng Khương Ninh tắc nghẹn, đáy mắt loang loáng nước.

Cô lắc đầu, cắn môi không nói nên lời.

Vu Dương ôm cô, thì thầm: "Sẽ không có chuyện gì đâu". Sau đó, anh

buông Khương Ninh ra, nói với hai viên cảnh sát: "Tôi đi cùng các anh".

Khương Ninh nắm chặt vạt áo của Vu Dương, vì túm chặt nên móng

tay cô trắng bệch.

Vu Dương cầm tay Khương Ninh, bàn tay lạnh giá thoáng run rẩy,

truyền hơi nóng của tay mình cho cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.