HƯỚNG DƯƠNG - Trang 652

vươn tay, bảo nhấc chân liền nhấc chân. Chẳng mấy chốc, hai cơ thể trần
trụi đã dính sát vào nhau.

Vu Dương gặm cắn lung tung cơ thể cô, một chân vừa quỳ sợ đè lên

cô, tay trượt từ cằm xuống dưới ngực cô. Anh hơi vội, còn gấp gáp hơn cả
lần đầu tiên, xoa nắn người cô rồi đẩy vào luôn.

Rên khẽ một tiếng, thở phào một cái.

Có lẽ do trải qua quá nhiều chuyện, cảm giác mất mát dành lại được

khiến cuộc lâm trận chưa bao giờ sảng khoái tột đỉnh, hợp nhất cả về thể
xác lẫn tinh thần như lúc này.

"Vu Dương, Vu Dương". Khương Ninh liên tục thì thầm gọi tên anh,

như chứng thực sự hiện hữu của anh.

Vu Dương kiên nhẫn đáp trả hết lần này đến lần khác.

Chiếc thuyền cô độc đã quay về bến, mưa to ngừng nghỉ, cánh diều hạ

dây, gió lớn không còn gào thét.

+++

Sau hết thảy, Vu Dương ôm Khương Ninh nằm trên giường, cơ thể hai

người đều đổ mồ hôi nhưng vẫn dính lấy nhau.

Vu Dương hỏi cô: "Đói không?".

Khương Ninh vuốt ve hầu kết của anh, hỏi lại: "Anh đói à?".

Vu Dương vùi đầu vào tóc cô hít hà: "Có".

Khương Ninh chuyển động cơ thể, cố ý nói: "Vậy dậy ăn mì thôi".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.