HƯƠNG HÀN - Trang 104

Lạc Mỹ hạ giọng nói: "Tôi vừa gặp Ngôn Thiếu Tử."

Dung Hải Chính "ừm" một tiếng, hỏi: "Hắn ta nói gì vậy?"

Lạc Mỹ đáp: "Cũng không có gì, còn không phải mấy câu trong dự đoán

của anh hay sao."

Dung Hải Chính ngừng lại thật lâu không lên tiếng, lát sau mới hỏi: "Vậy

về việc cô kết hôn với tôi, hắn ta nói thế nào?"

Lạc Mỹ tròn mắt nhìn anh, thấy anh thờ ơ như thể thuận miệng hỏi đến

bèn trả lời: "Anh ta thì có lời nào hay ho đâu chứ! Có điều, cả gia tộc Ngôn
Thị đều tỏ ý không vui trước hôn lễ của chúng ta, tôi nghĩ anh ta cũng thế."

Dung Hải Chính không hỏi nữa, sau khi vũ hội kết thúc, hai người trở lại

ngôi nhà ở Tân Hải. Lạc Mỹ chỉ cảm thấy mệt mỏi, cô tắm rửa qua loa rồi
sớm chìm vào giấc ngủ say. Đến khi cô trở giấc tỉnh lại, cả căn phòng đã
ngập tràn ánh sao, những ngôi sao trên vòm trần bằng thủy tinh, mọc chi
chít lấp lánh như biển, tựa như những giọt sương long lạnh chực rơi xuống
mà giường bên cạnh lại trống không. Cô trong lòng lấy làm lạ, ngồi dậy
thuận tay với một chiếc áo khoác, vừa mặc vừa bước ra ngoài, đi một mạch
đến sân thượng, trông thấy Dung Hải Chính sau lớp cửa kính đang ngồi
một mình trên ban-công hút thuốc. Cô biết anh xưa nay mắc chứng mất ngủ
vô cùng nghiêm trọng, cho nên cũng không tiện quấy rầy anh, tự mình quay
về ngủ tiếp.

Vừa nằm xuống không lâu, cô nghe được tiếng cửa sân thượng khẽ

khàng vang lên. Cô nhắm mắt lại vờ ngủ, chỉ nghe anh nhè nhẹ bước thẳng
đến trước giường, bất chợt đưa tay đắp lại chiếc chăn bị xê dịch cho cô.
Anh khẽ thở dài, chẳng ngờ lại tỏ vẻ buồn bã. Lạc Mỹ vốn định vờ ngủ là
để dọa cho anh giật mình, đột nhiên nghe anh thở dài như vậy, trong lòng
bỗng ngẩn ngơ. Đang lúc chần chừ chưa biết có nên tiếp tục trò đùa này với
anh không, cô lại nghe anh thầm thì gọi: "Lạc Mỹ?" Cô không đáp lại, hơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.