HƯƠNG HÀN - Trang 108

dâng lên, anh thở dài một hơi ngồi xuống ghế, vừa gục đầu vài cái thì đã
thiếp đi lúc nào không hay.

Lạc Mỹ sáng sớm thức dậy, nhớ ra Dung Hải Chính cả đêm không về,

trong lòng rốt cuộc cũng có chút lo lắng. Nào ngờ cô vừa mở cửa phòng ra,
ngoài phòng khách có người đang lăn kềnh ra ngủ, hại cô một phen giật
mình, nhìn kỹ lại là Dung Hải Chính. Anh say rượu chưa tỉnh, trên cằm đã
lún phún mọc râu. Hiếm khi nào anh lại có bộ dạng như thế, thường ngày
anh vô cùng chăm chút cho vẻ ngoài, khó mà thấy được bộ mặt này của
anh, nhưng như thế ngược lại có cảm giác anh đã trẻ đi rất nhiều. Lạc Mỹ
lay tỉnh anh, gọi: "Anh về phòng ngủ đi" Anh đã tỉnh lại ít nhiều, nhướng
mắt lên nhìn cô: "Sao vậy, cô không tức giận à?"

Lạc Mỹ không nói lời nào. Anh thở dài trách: "Tôi biết rồi, hôm đó cô

gặp lại Ngôn Thiếu Tử nên hối hận vì đã kết hôn với tôi."

Lạc Mỹ sắc mặt thoáng thay đổi, bảo: "Anh nói lời này là ý gì? Chúng ta

vì sao mà kết hôn? Cái chết của cha và em gái tôi còn chưa tra rõ chân
tướng, anh cho rằng tôi và Ngôn Thiếu Tử còn có thể có điều gì ư?"

Dung Hải Chính trở người sang hướng khác, nói: "Tôi không muốn tranh

cãi với cô."

Lạc Mỹ bước thẳng ra ngoài, ngồi lên chiếc ghế mây nơi phòng khách.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, một lúc lâu sau cũng vẫn im phăng phắc. Chị
Tư lên hỏi cô, bảo tài xế đang đợi, điểm tâm cũng đã sắp nguội. Cô nhìn
thời gian biểu, xem ra mình sắp trễ đến nơi, vì vậy không ăn sáng mà lên xe
đi luôn.

Bận rộn trong văn phòng đến mười giờ, cô mới nhận được điện thoại nội

bộ của Tôn Bách Chiêu: "Ông Dung đang ở văn phòng đợi chị."

Cô liền đi qua văn phòng của anh, Tôn Bách Chiêu cũng đang ở đây, vì

thế cô ngồi xuống không nói gì. Đợi khi Tôn Bách Chiêu vừa đi khỏi, văn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.