HƯƠNG HÀN - Trang 109

phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Trong không gian khoáng đãng như
thế, văn phòng của anh lại được thiết kế vừa rộng rãi vừa trong suốt, xung
quanh đều là kính và cửa sổ, mênh mang ngời sáng, Lạc Mỹ có cảm giác
thở không ra hơi.

Dung Hải Chính hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, mãi cho

đến khi cô ngộp phải bật ho anh mới dập tắt thuốc, đẩy một chiếc hộp giấy
đến trước mặt cô: "Chị Tư nói cô không ăn sáng, tôi tiện thể mang tới cho
cô đây."

Lạc Mỹ nói: "Tôi không đói."

Anh "ừm" một tiếng, lại đốt lên một điếu thuốc khác. Lạc Mỹ liền bảo:

"Nếu không có việc gì thì tôi đi đây." Nói rồi đứng dậy, nhưng anh cũng
nhanh chóng bật dậy, bất chợt nắm lấy tay cô: "Lạc Mỹ!"

Cô nhìn về phía bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, anh cuối cùng cũng

chầm chậm buông ra.

Trong giờ cơm trưa, hai người đều không ai nói với ai câu nào. Đến tối

trở về nhà, lúc ăn cơm trong đại sảnh, ngay cả chị Tư cũng nhận ra bầu
không khí khác thường, làm việc càng dè dặt thận trọng hơn.

Lạc Mỹ trong lòng cảm thấy bực bội, Dung Hải Chính mở máy tính xách

tay ra xem tình hình cổ phiếu ở New York. Anh một khi làm việc thì không
ngừng hút thuốc, hút đến mức cô ho sặc sụa. Anh nhận ra liền đóng máy
tính lại, đứng dậy đi đến phòng đọc sách. Lạc Mỹ tuy đã lên giường nhưng
một mình nằm đó cũng phải trằn trọc hồi lâu mới ngủ được.

Trong cơn mơ màng, cô dường như đã trở lại ngôi nhà cũ, chỉ có mình cô

ở nhà, ánh hoàng hôn rọi vào, phủ lên đồ vật trong nhà một màu vàng nhạt.
Cô một mình tất bật trong bếp, làm thật nhiều món ăn, vừa nấu xong nồi
canh, trong lòng chỉ ngẫm nghĩ sao cha còn chưa trở về? Khó khăn lắm mới
nghe tiếng chuông cửa vang lên, cô vội vàng bước ra mở cửa, nhưng bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.