HƯƠNG HÀN - Trang 111

nó một chút mới được." Cô vốn đang ngồi kiễng chân ở nơi ấy, cẩn thận
dán xong miếng băng sau cùng, dùng ngón tay miết nhẹ cho bằng phẳng rồi
hỏi: "Có đau không?"

Anh mỉm cười: "Lúc trước tôi sống một mình ở khu ổ chuột, đã chịu

đựng biết bao nhiêu vết thương, chưa một ai từng hỏi tôi có đau không cả."
Cô bất giác khẽ ngẩng mặt lên, anh dường như có vẻ lưỡng lự, cuối cùng
cũng chậm rãi vươn tay ra, vuốt lên khuôn mặt của cô. Ngón tay anh có
chút lạnh lẽo, thoáng giây sau, anh rốt cuộc cũng cúi đầu xuống hôn cô. Nụ
hôn của anh rất nhẹ nhàng, hệt như sợ quấy rầy đến điều gì đó. Lạc Mỹ
cảm giác như có một khối băng cứng đang từ từ tan chảy, thân thể cô mềm
nhũn, không tự chủ được bị anh ghì trong lòng.

"Lạc Mỹ…" Anh dùng một loại giọng điệu ngập ngừng, không dứt khoát

thủ thỉ bên tai cô, "Chúng ta sinh một đứa con có được không?"

Hệt như một dòng nước lạnh buốt tưới lên lưng, cô lập tức xô anh ra:

"Trong thỏa thuận không có điều khoản này, anh không có quyền yêu cầu
tôi sinh con cho anh."

Thân thể anh như đông cứng lại tại chỗ, lời thốt ra khỏi miệng rồi cô mới

cảm thấy hối hận, ngữ điệu của mình quả thật là không được hay cho lắm.
Anh đã nheo mắt lại, khóe miệng như nở nụ cười lạnh: "Quan Lạc Mỹ, tôi
biết thỏa thuận là gì, cô an tâm đi, tôi sẽ tuân thủ giao ước." Rồi không đợi
cô nói thêm gì, anh đứng dậy xô cửa đi thẳng.

Sáng sớm hôm sau, sắc trời đã mang một vẻ âm u, mờ mịt. Đài khí tượng

lại phát cảnh báo bão, dự đoán cơn bão có tên hiệu Paulo đêm nay sẽ quét
qua Nam Loan. Đang trên xe đến công ty, Lạc Mỹ cũng chỉ đành lật qua lại
tờ báo sáng để xem vì không biết phải nói thế nào với Dung Hải Chính.

Dung Hải Chính ho khan bảo: "Ba ngày nữa chính là đại hội cổ đông

giữa năm."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.