HƯƠNG HÀN - Trang 11

Cô khẽ trút tiếng thở dài, xoay mặt đi. Cửa sổ vẫn mở rộng, trên sàn nhà

sũng ướt một mảng lớn. Gió lạnh mang theo những hạt mưa hỗn loạn thổi
tạt vào trong. Vì ngành công nghiệp gây ô nhiễm nghiêm trọng, từ trên lầu
cao dõi mắt nhìn ra, chỉ thấy khoảng trời u tối, những cao ốc mù mịt cùng
thành phố mờ ảo phía xa... Cô tựa đầu lên bệ cửa, chìm vào dòng suy tưởng
không bờ không bến.

Hệt như gần cả thế kỷ trôi qua, một thứ âm thanh dồn dập và nhàm chán

vang lên kéo cô trở về thực tế. Cô định thần lại, tìm được nơi phát ra âm
thanh ấy liền vội mở túi xách ra, trả lời điện thoại. Là Trần Tây Lan, cô ta
hỏi có phần lúng túng: "Quan tiểu thư à, bệnh tình của bồ đỡ hơn chút nào
chưa?"

"Mình khá hơn nhiều rồi." Trong lòng cô thầm nghĩ, chắc là có sự vụ gì

khẩn cấp rồi đây.

Quả nhiên, Trần Tây Lan nói: "Chủ tịch vừa sang đây, muốn xem qua hồ

sơ dự án của Trữ Hữu Sơn, mình không biết nó ở đâu. Còn nữa, chìa khóa
của két bảo hiểm..."

"Mình biết rồi," Lạc Mỹ thản nhiên đáp: "Mình sẽ qua công ty ngay."

Cô tắt điện thoại, vội vàng chạy đến công ty. May mà lúc đầu Ngôn

Thiếu Tử mua căn hộ này, điều hài lòng nhất là nó cách công ty rất gần. Cô
vừa ra khỏi cư xá, đi bộ chưa đầy ba trăm mét thì đã bước vào tòa cao ốc
Ngưỡng Chỉ của xí nghiệp quan hệ Thường Hân. Nhân viên lễ tân vừa
trông thấy cô thì như trút ra một hơi thở phào: "Chủ tịch đang ở phòng tư
quản."

Cô gật đầu, bắt thang máy lên thẳng tầng mười bảy. Bước khỏi thang

máy, cô mới cảm giác được đám đồng nghiệp vừa đi lướt qua đều hết sức
dè dặt, bộ dáng như sợ "chạm phải điện". Trông thấy cô, tất cả bọn họ đều
thở phào nhẹ nhõm: "Quan tiểu thư, cô đi làm rồi à?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.