HƯƠNG HÀN - Trang 13

Trên mặt gã rốt cuộc cũng có chút biểu cảm, thấp thoáng như đang khen

ngợi cô. Gã nói: "Chú Tư vẫn hay khen ngợi cô quả nhiên không khoe
khoang." Ngữ điệu vừa thay đổi, sắc mặt lại một lần nữa trở về vẻ lạnh
lùng: "Nếu cô là người hiểu chuyện, đương nhiên sẽ biết, tôi luôn phản đối
nó cưới em gái cô, có điều nó lại không nghe lời, tôi cũng chẳng còn cách
nào khác. Lạc Y vừa vào cửa nhà họ Ngôn thì mọi ngôn ngữ hành vi, nhất
cử nhất động, nếu có bất cứ chỗ nào không thận trọng, tôi hy vọng cô có
thể ở bên cạnh mà chỉ bảo cho nó. Bằng không, để tôi ra tay nhắc nhở thì
không hay ho gì đâu."

Lạc Mỹ cúi đầu không nói lời nào.

Lặng im một hồi lâu, Ngôn Thiếu Lệ mới hỏi: "Cô đang ở đâu? Tôi có

thể đưa cô về."

Thanh âm Lạc Mỹ có phần gượng gạo: "Không cần đâu, cho tôi xuống

xe tại đây là được." Sau khi xuống xe, cuối cùng cô cũng nổi giận bước dọc
theo con phố mờ mịt, cõi lòng tràn ngập một thứ cảm giác thống khổ và cô
độc. Nơi đây là khu thương nghiệp phồn hoa, hoàng hôn mưa giăng rải rắc,
tủ kính của những quầy hàng hai bên đường đã sớm sáng đèn, lấp lánh rực
rỡ đủ loại hàng hóa. Những tấm kính trong suốt phản chiếu ánh đèn xe lưu
động trên đường, phía sau là vô vàn tiếng phương tiện giao thông gầm rít
lướt qua, hệt như một dòng sông chảy mãi không ngừng. Cô bất giác cảm
thấy mỏi mệt, cả thể xác lẫn tinh thần.

Cô chẳng thiết gọi taxi, cứ chầm chậm mà đi, mãi đến khi trời tối mịt

mới về đến nhà. Cha cô đã làm xong cơm canh và đang chờ đợi cô, ông
hỏi: "Thân con mang bệnh, sao còn chạy ra ngoài? Cả ô cũng không mang
theo, con xem đầu tóc đều ướt hết cả rồi này." Ông vừa nói vừa đi lấy khăn
khô mang đến cho cô.

"Công ty có việc gấp ba à." Cô cởi áo ngoài đã bị nước mưa thấm ướt

đẫm ra. "Hơn nữa, hầu như con đã khỏe hẳn rồi, ngày mai con định trả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.