HƯƠNG HÀN - Trang 207

Bà lão tuổi ngoài bảy mươi ấy chỉ mỉm cười: "Đến đây, cháu ngồi xuống

uống tách trà nóng trước đã." Trà nóng nhẹ nhàng đặt lên bàn, hai người
ngồi đối diện nhau, cô ngây người nhìn bà lão ấy, lòng bàn tay xòe ra,
"Hương Hàn" trong tay cô lấp lánh thứ ánh sáng như ngọc thạch.

Bà lão liếc nhìn qua, chỉ mỉm cười: "Hóa ra con dấu nhỏ này vẫn còn tồn

tại trên thế gian." Ngón tay khô gầy của bà chạm lên lòng bàn tay Lạc Mỹ
truyền đến một làn hơi ấm lạ kỳ. Bà lão từ tốn nói: "Hương Hàn, là tên của
bà."

Lạc Mỹ gương mặt thảng thốt, không ngờ chủ nhân của con dấu nhỏ này

lại còn sống. Cô mở tròn mắt, nhìn gương mặt đã từng gánh chịu biết bao
tang thương của bà lão trước mắt, vô cùng kinh ngạc và rung động.

"Ngôn Thường Hân đã từng phụ bạc bà cho nên đến lúc cuối đời cảm

thấy áy náy lương tâm, tiếc thay..." Bà lão khẽ đặt con dấu nhỏ ấy lên bàn
trà, "Gia tài bạc triệu đến phút cuối cũng chỉ là vô nghĩa."

Lạc Mỹ càng cảm thấy rung động: "Cháu nghĩ đó là một câu chuyện tình

yêu rất mãnh liệt."

Gương mặt bà lão đầy nếp nhăn, mỉm cười lặng lẽ như thời gian trôi:

"Với đàn ông mà nói, tình yêu chỉ là vật tô điểm cho tiền bạc và quyền lực,
như dệt gấm thêu hoa, có thêm một vài mối tình cũng tốt mà ít đi cũng
chẳng sao cả."

Lạc Mỹ nhất thời không ngờ sự thể lại như vậy, trong lòng cũng bùi ngùi

không thôi, cuối cùng cô lên tiếng: "Ngôn tiên sinh mong muốn sử dụng
quỹ gia tộc để vượt qua khó khăn trước mắt."

Bà lão vẫn mỉm cười cũ: "Cháu thay cậu ta làm nhiều chuyện như vậy,

có đáng hay không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.