HƯƠNG HÀN - Trang 209

Mưa đã dần ngơi hạt, trong chiếc lò đun trà nóng, than lửa cũng từ từ

nguội tắt, chỉ còn lại hai hòn than đột nhiên lóe sáng lên, lóng lánh như một
viên hồng ngọc.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng mưa rơi xuống từ tán lá ngô

đồng ngoài song cũng có thể nghe thấy. Tiếng chim ríu rít từ đâu vang đến,
đó là hai chú chim cổ đỏ vào buổi sớm đang bắt đầu vô tư hót mừng ngày
mới.

Mỹ Tình rốt cuộc cũng phá tan sự yên lặng trong phòng, cô hỏi: "Câu

chuyện đã hết rồi ư?"

Tôi đảo tách trà, nhìn cô điềm nhiên đáp: "Đã hết rồi."

Mỹ Tình vươn vai, dường như đang hoạt động lại tứ chi sớm đã tê cứng

vì ngồi quá lâu. Cô gắp thêm hai hòn than bỏ vào lò, nhóm lửa lên để đun
nước. Sau khi bỏ kẹp gắp than xuống, cô cuối cùng cũng thở dài bảo: "Quả
là một câu chuyện hay."

Tôi mỉm cười nói: "Đó là câu chuyện rung động nhất mà tôi từng được

nghe."

"Hmm?"

Tôi tiếp: "Cô gái tên Quan Lạc Mỹ ấy đã chẳng thể nào giao 'Hương

Hàn' cho Ngôn Thiếu Tử nữa."

Cô lắng nghe tôi kể. Tôi giải thích "Vì tối hôm đó, cô ta không thể gặp

được Ngôn Thiếu Tử. Đến lúc cô ta gặp lại Ngôn Thiếu Tử thì đã là sáu giờ
sau khi cậu ta chết vì tai nạn giao thông rồi." Tôi nhún vai, "Ly kỳ lắm có
phải không? Có người đồn rằng, là do Dung Hải Chính đã ra tay, anh ta đã
sớm biết tác dụng của 'Hương Hàn', vì vậy ra tay diệt trừ tận gốc, để Lạc
Mỹ cho dù có 'Hương Hàn' trong tay cũng không thể sử dụng được nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.