HƯƠNG HÀN - Trang 212

Tim tôi rung lên, còn Mỹ Tình thì quay lại nhìn cô con gái nhỏ còn đang

hồn nhiên lơ mơ ngáy ngủ của mình mỉm cười: "Chào bé cưng buổi sáng."

Cô bé ấy trông thấy tôi, rất lễ phép thưa: "Con chào dì buổi sáng ạ." Rồi

cô bé mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh xắn, đôi mắt đen lay láy,
trong vắt như có thể phản chiếu cả thế giới.

Tôi sớm đờ người ra lẩm bẩm: "Trong tư liệu trước nay chưa hề nhắc tới

cô có một đứa con gái." Tôi từ từ ngồi xuống, tựa như sợ quấy nhiễu đến
điều gì đó, ngẩng mặt lên khẽ hỏi: "Bé ngoan, chào con buổi sáng. Con tên
là gì?"

Cô bé đáp: "Thưa dì, con tên Hối Chi."

Tôi quay đầu lại nhìn Mỹ Tình. Tôi đoán trong ánh mắt tôi lúc này nhất

định tràn ngập một vẻ phức tạp và khó hiểu. Cô cuối cùng cũng nhẹ giọng
giải thích: "Con bé luôn ở ký túc xá của trường, mấy hôm nay vì nó bị cảm,
vừa hay tôi cũng đang rảnh rỗi, cho nên mới đón nó về nhà. Nó hiếm khi
gặp gỡ bạn bè của tôi cho nên cô mới không biết đến sự tồn tại của nó."

Nhưng tôi đã từng điều tra qua những chi tiết kín kẽ nhất, sao có thể bỏ

sót sự tồn tại của đứa bé này nhỉ? Cô ta rốt cuộc đã dùng cách gì để có thể
che giấu sự ra đời của đứa bé này?

Tôi không thể suy nghĩ nhiều hơn bởi vì cô bé ngây thơ ấy cứ tò mò

quấn riết lấy tôi hỏi đủ chuyện: "Dì ơi, dì làm nghề gì vậy?"

"Dì là luật sư."

"Luật sư là gì vậy?"

"Luật sư chính là một loại nghề chuyên giúp người ta xử lý những rắc rối

về pháp luật."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.