HƯƠNG HÀN - Trang 87

tạm thời tìm được trên đường, đến nỗi vị mục sư nghi ngờ hai người bọn họ
phải chăng chính là Romeo và Juliet đang cùng nhau bỏ trốn.

Nhưng dù sao thì bọn họ cuối cùng cũng đã kết hôn.

Vốn dĩ, Dung Hải Chính đề nghị sau khi trở về nước mới cử hành hôn lễ,

nhưng Lạc Mỹ lại kiên quyết ở lại Pháp kết hôn.

"Như vậy mới tạo được sự bất ngờ." Lạc Mỹ nói, "Chúng ta một khi về

nước, có thể đánh phủ đầu bọn họ ngay."

Dung Hải Chính cho là có lý, nhưng trong thâm tâm Lạc Mỹ, vào những

buổi tối cô trằn trọc trên giường, cô hiểu quá rõ rằng mình rất sợ viễn cảnh
kết hôn. Cô sợ cái không khí vô cùng trang trọng khi ấy, sợ vị mục sư uy
nghiêm hỏi cô có thật sự yêu Dung Hải Chính hay không. Hôn nhân giữa
cô với anh chỉ là thủ đoạn lợi dụng lẫn nhau. Sâu thẳm trong tâm linh mỗi
con người luôn có một vị thần linh mà bản thân thật sự tin thờ, mà cô lại
đang sợ hãi sự chất vấn của vị thần ấy.

Quan trọng hơn là cô hoài nghi chính mình liệu có trốn chạy khỏi buổi

hôn lễ hoặc sẽ nói ra ba từ "Không đồng ý" hay không.

Hơn nữa, hôn lễ của Lạc Y dường như vẫn còn rành rành trước mắt, cô

thật sự không có dũng khí tự tổ chức một buổi hôn lễ trong nước cho riêng
mình. Dựa vào tác phong của anh trước nay cùng với tình cảnh của bọn họ
bấy giờ, buổi hôn lễ kia nhất định sẽ đặc biệt long trọng đình đám, khiến
cho cô không khỏi sợ hãi.

Thế nên, cô khe khẽ thở dài, lặng lẽ vuốt ve chiếc nhẫn đeo trên ngón áp

út mà anh vừa vung tay quá trán, mười hai ca-ra vừa vặn kháp đều, đeo trên
ngón tay lóng lánh rực rỡ, nói theo Diệc Thư (*) thì thật giống một quân
bài mạt chược. Anh vốn là thành viên Vip của một cửa hàng nổi tiếng xa
gần, ông chủ cửa hàng trang sức ấy từ lúc bọn họ vừa bước vào cửa thì đã
đon đả cung kính, về sau còn hết lời khen tặng: "Phu nhân đúng là có mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.