HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 113

Lạc Thiên cau mày.

Giang Văn Khê đưa tay vỗ ngực, tâm trạng sợ hãi dần dần biến mất.

Miễn cưỡng nở một nụ cười, cô dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc Lạc, anh không
sao chứ?”.

Lạc Thiên cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.

Mấy hôm trước không khí lạnh tràn về, nhiệt độ xuống thấp khiến người

ta không phòng bị kịp. Lúc đó anh chỉ cảm thấy cổ họng hơi khó chịu, nghĩ
là cảm lạnh vặt nên không để tâm, càng không chú ý phòng lạnh giữ ấm.
Cuối năm sắp đến, mỗi tối đều phải tiệc tùng tiếp khách đủ loại khiến anh
vô cùng mệt mỏi, bệnh cảm đương nhiên chỉ càng nặng thêm.

Anh nhờ Nghiêm Tố pha cà phê là muốn mượn hương thơm nồng đậm

của cà phê để tỉnh táo hơn, ai ngờ thứ trong ly lại là mực carbon! Nếu
không phải vì nghẹt mũi, nếu không phải vì dùng máy chiếu mà tắt đèn thì
làm sao anh lại phun mực ra trước mặt mọi người?

Lúc nãy đi vào nhà vệ sinh, anh đã chắc chắn trong ly đó là thứ gì rồi,

qua một hồi suy nghĩ, Nghiêm Tố tuyệt đối không có khả năng phạm sai
lầm như thế, thì ra là cô nàng này! Tại sao cô ta mỗi ngày đều tạo ra bất ngờ
khiến anh “ngạc nhiên vui sướng”?! Rõ ràng là cô nàng đã biết bên trong
chứa mực, xem ra còn có vẻ rất chờ đợi anh bị trúng độc từ từ bởi kim loại
và chất bảo quản nữa.

Gân xanh trên trán lại hằn lên, anh ho một tiếng với vẻ khó chịu, cổ

họng khàn khàn: “Cà phê là trợ lý Nghiêm bảo cô pha à?”.

Giang Văn Khê ngẩn người, nhủ thầm: Chẳng lẽ là độc tố đã phát huy

thật?

“Không phải, cà phê là do trợ lý Nghiêm pha, nhưng… là tôi mang vào

phòng họp…”, giọng cô mỗi lúc một nhỏ, không dám nhìn Lạc Thiên như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.