HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 121

Dọn dẹp xong đồ đạc trên bàn họp, mắt cô liếc thấy ly “cà phê đen” kia,

nhân lúc mọi người chưa phát hiện bên trong là mực, cô vội bưng lên, ra
khỏi phòng họp.

[1] Do Mã Lương Thành phát âm tiếng Anh kém, tách từng cụm trong

Hotmail ra nên Giang Văn Khê nghe nhầm thành “phía sau không có” do
phát âm tương tự.

Bộ ly đĩa cà phê này là của Lương Tiểu Linh phòng Kế hoạch, hiện giờ

chỉ có Quỷ Tóc Bạc biết cô đã nhầm lẫn, cô không thể để những đồng
nghiệp khác biết cô xem mực là cà phê được, cô phải xử lý bộ ly cà phê
này, đến lúc đó lại mua một bộ mới lén lút trả lại cho Tiểu Lương là được.
Nhưng, trước đó nghe Tiểu Lương đau xót cho bộ ly vì nó rất đắt, vả lại
chạy hơn nửa thành phố mới mua được, cô lại nhăn nhó mặt mày, tại sao
mình cứ phải lấy tiền để dập lửa vậy?

Nếu để cha mẹ đã mất biết hoàn cảnh khốn cùng hiện giờ của cô, nhất

định sẽ ngẩng mặt lên trời bốn mươi lăm độ, kêu lên thảm thiết: “Tội lỗi
quá! Chúng ta sao lại đẻ ra một đứa con gái ngốc nghếch như thế chứ!”.

Nghiêm Tố nhìn thấy Giang Văn Khê vẻ mặt kỳ quặc ra khỏi nhà vệ

sinh thì quan tâm hỏi: “Sao vậy? Có phải là khó chịu ở đâu không?”.

“Ồ, không sao ạ”, Giang Văn Khê bước nhanh đến bàn làm việc, mở tập

tài liệu ra.

Lúc nãy cô vứt ly cà phê kia đi, không ai phát hiện.

Xách túi lên, Nghiêm Tố thấy cô không định về thì tỏ ra nghi ngờ:

“Chẳng phải em nói tối nay đi nhà thờ chơi với bạn sao? Tan sở rồi sao
chưa chịu đi?”.

Nhắc đến chuyện này, Giang Văn Khê rất đau khổ, cô bĩu môi: “… Tại

em không tỉ mỉ, sếp Lạc nói, bảng dự toán này tối nay không tính xong thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.