HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 122

không cho về…”.

“Hả?” Vẻ kinh ngạc trên mặt Nghiêm Tố như nói lên cô không dám tin

đó là sự thật, ngẫm nghĩ rồi nở một nụ cười mờ ám, “Vậy em cố lên nhé,
chị đi trước đây. Bye bye”.

Giang Văn Khê nhìn chị Nghiêm với vẻ khó hiểu. Tại sao chị Nghiêm

bình thường rất đáng yêu mà sau khi nghe cô nói tối nay phải tăng ca, lại
cười đáng ghét như thế?

Tiếng cười đùa sung sướng của các đồng nghiệp tan sở cứ bay vào tai

Giang Văn Khê, khiến cô thấy buồn bực vô cùng.

Haizzz, cô đúng là xui xẻo cả tám đời rồi.

Hai tay nắm chặt, rồi lại buông ra, hét to một tiếng “fighting” trong lòng,

rồi vùi đầu vào đống con số phức tạp.

Văn phòng tĩnh lặng đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể

nghe thấy, Giang Văn Khê gõ xong con số cuối cùng, bèn thở phào nhẹ
nhõm.

Cuối cùng cô có thể về được rồi, nhìn đồng hồ đeo tay đã chín giờ mười

phút, cô lấy điện thoại ra, gọi điện cho Lý Nghiên, bảo với bạn rằng trước
chín giờ rưỡi sẽ đến nơi.

Dọn dẹp xong đồ đạc, đang định đặt bảng dự toán vào văn phòng bên

trong, vừa đi đến cửa thì cô nghe thấy bên trong vẳng ra tiếng động khiến
cô giật bắn mình, tim cứ đập thình thịch không ngừng.

Lúc này cả tòa nhà ngoài cô ra, chắc chỉ còn lại bảo vệ thôi.

Chẳng lẽ trong văn phòng có ma?

Office có ma?!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.