HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 124

Ngước lên nhìn Lạc Thiên vẫn nằm gục trên bàn, cô không kìm được lại

gọi: “Tổng giám đốc Lạc?!”.

“… Ưm…”, rất khẽ, một giọng nói cực kỳ yếu ớt đáp lại.

Giang Văn Khê nghi ngại, nhận ra sự bất thường của anh, bước đến khẽ

chạm vào anh rồi gọi: “Tổng giám đốc Lạc, anh không sao chứ?”.

“… Ưm”, lại một tiếng ậm ừ khẽ, đầu anh hơi nghiêng sang để lộ nửa

khuôn mặt, mái tóc bạc dán sát vào má, làn da có vẻ đỏ ửng.

Trạng thái đó của Lạc Thiên khiến Giang Văn Khê nhớ đến mấy hôm

nay anh ho rất dữ dội, giọng nói khàn đặc, sắc mặt cũng rất kém.

Cô lại dùng ngón tay khẽ chạm vào anh, thấy anh không phản ứng gì, cô

nghĩ ngợi rồi dìu anh ngồi dựa vào ghế, nhìn rõ màu đỏ bất thường trên
gương mặt anh, đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mày nhíu chặt, vẻ mặt
trông rất đau đớn.

Cô không kìm được đưa tay lên sờ trán anh, hơi nóng khiến cô rụt phắt

tay về.

Nóng quá! Anh đang sốt!

Cô thầm nguyền rủa: Đúng là báo ứng! Đáng đời! Ai bảo buổi chiều anh

dạy bảo cô, còn bắt cô tăng ca trong đêm Bình An đến tận giờ này, lúc nãy
còn dọa cô suýt chết. Xem kìa, thiện ác rồi cũng có báo ứng, không phải
không báo, mà là thời khắc chưa đến.

Trừng mắt nhìn anh, cô nhìn đồng hồ đeo tay, nếu không đi thì không

kịp mất.

Quay người, chưa kịp cất bước thì người sau lưng đã phát ra một tiếng

rên rỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.