HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 129

Bạc vừa vào đến sảnh cấp cứu đã nhận được đãi ngộ đặc biệt, ngay cả tiêm
thuốc truyền dịch cũng có đến hai y tá hầu hạ.

Bĩu môi, cô lặng lẽ nhìn thuốc nước từ túi truyền dịch nhỏ xuống từng

giọt, theo ống truyền đi vào cánh tay Lạc Thiên. Tuy nhiệt độ trong bệnh
viện rất ấm áp nhưng hễ nhớ lại lúc trước khi truyền dịch, cánh tay đó lạnh
băng cứng đơ là cô lại rùng mình.

Cô nhìn đồng hồ treo tường, đã mười giờ rưỡi, thế là gửi tin nhắn cho

Lý Nghiên, bảo lát nữa cô sẽ tới.

Cất di động vào, cô nhìn Lạc Thiên nằm trên giường, rồi lại nhìn hai cô

y tá trực ban ngoài kia, thầm nghĩ: Có hai người đó, lát nữa đổi thuốc chắc
không còn lo ngại gì nữa, cô ở lại cũng chẳng giúp được gì.

Đứng lên, xách túi, quyết định đi về.

Vẫn chưa quay đi đã liếc thấy người trên giường động đậy, tay trái đang

truyền dịch hất mạnh lên, khiến túi truyền và ống truyền rung lắc dữ dội.

Cô thấy thế vội vàng ném túi xuống, túm chặt lấy hai cánh tay không

ngừng vùng vẫy của anh, cuống quýt: “Anh đang truyền dịch, không được
nhúc nhích”. Cũng may cô giữ tay anh kịp thời, đầu kim không bị xê dịch.

Người trên giường vẫn chưa tỉnh, mắt nhắm nghiền, đôi lông mày nhíu

chặt, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tôi bị oan… Tôi không… Tôi bị
oan… Thả tôi ra… Thả tôi ra… Tôi bị oan… Tôi bị oan… Thả tôi ra…”.

Anh đang gặp ác mộng?!

Những lời lẩm bẩm đó khiến Giang Văn Khê rất kinh ngạc, tiếng thét đó

sao quen thuộc đến thế? Nhưng, chàng trai mười năm trước luôn xuất hiện
trong giấc mơ của cô và Quỷ Tóc Bạc lúc này, căn bản không thể là cùng
một người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.