HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 131

Không biết trong giấc ngủ anh nằm mơ thấy gì, tại sao lại nói ra những

lời đó trong mơ? Với thân phận và địa vị của anh, sao có thể bị oan bị nhốt
chứ?

Đột nhiên, một hồi chuông di động đánh thức Giang Văn Khê đang suy

nghĩ mông lung.

Là Lý Nghiên.

Nghe điện thoại, đầu dây bên kia Lý Nghiên nói vừa nhanh vừa cuống:

“Chẳng phải cậu nói lát nữa tới sao, đi đâu rồi? Có phải là ngồi xe đi đến
sao Hỏa rồi không?”.

Trong phòng bệnh, Giang Văn Khê nghe điện thoại không dám nói to,

chỉ hạ thấp giọng thì thào: “Hiện giờ tớ đang ở bệnh viện…”.

Giang Văn Khê chưa nói hết, Lý Nghiên nghe thấy hai chữ “bệnh viện”

đã hét lên: “Cái gì?! Bệnh viện?! Cậu bị đụng xe hả?! Chết thật, Khê Khê,
cậu không sao chứ?! Bệnh viện nào đấy, tớ đến ngay…”.

Giơ xa điện thoại ra khỏi tai theo phản xạ, đến khi vẳng ra tiếng gọi của

Lý Nghiên, Giang Văn Khê mới áp điện thoại vào tai, bất lực thở dài: “Tớ
không bị xe đụng, là Quỷ Tóc Bạc…”.

“Boss đẹp trai nhà cậu bị xe đụng? Chết thật, anh ấy không sao chứ? Ủa,

mà nói lại nhé, anh ấy bị xe đụng thì liên quan gì đến cậu? Chẳng lẽ đưa
cậu đi nên bị xe đụng? Ủa, không đúng, anh ấy bị đụng thì sao cậu lại
không bị?”

“Dừng dừng dừng!!!” Giang Văn Khê không chịu nổi, làm gì có người

bạn nào lại trù ẻo mình bị xe đụng? Cuối cùng đã có cơ hội lên tiếng, cô
giải thích, “Trời ơi, không phải, là anh ta sốt cao, hôn mê trong văn phòng,
công ty lại chẳng có ai nên tớ mới phải đưa anh ta vào bệnh viện”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.