HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 132

Đầu dây bên kia im lặng, một lúc sau nói: “Hết rồi?”.

“Ừ? Hết rồi, cậu tưởng thế nào nữa? Tớ đang định đi rồi đây”, Giang

Văn Khê lại hạ giọng, “Dù sao ở đây cũng có rất nhiều y tá, bọn họ chắc
chắn vui còn không hết, không biết mệt ấy chứ”.

Vừa nói dứt, Lý Nghiên bên kia đã kêu lên: “Xem bộ dạng chả ra sao

của cậu kìa”.

“Được rồi, đừng nói nữa, tớ sắp đến chỗ cậu ngay đây mà.”

“Mau đến đi, tớ và Hùng đang đợi cậu trước cửa hàng hoa Hồ Thiên

Nga.”

Lúc này di động phát ra hai tiếng “tít tít”, Giang Văn Khê không nghe rõ

vị trí cụ thể.

“A lô? Nghe không rõ. A lô? A lô?” Giang Văn Khê nói liền mấy tiếng,

rồi bên tai vang lên tiếng chuông tắt máy.

Di động hết pin rồi.

Cô trừng mắt với cái điện thoại: “Ôi trời, sao tự dưng lại hết pin? Rõ

ràng buổi sáng vừa nạp đầy mà…”.

“Đây là phòng bệnh, chẳng lẽ không biết là trong phòng bệnh không

được gọi điện thoại à?”

Giang Văn Khê giật bắn mình bởi giọng nói đột ngột đó, quay đầu lại,

thì ra là y tá trưởng đang đi thăm các phòng. Cô đỏ mặt, cười ngượng nghịu
rồi nói: “Xin lỗi, xin lỗi…”.

“Xin lỗi tôi thì có ích gì?” Y tá trưởng sa sầm mặt bước vào, nhìn lưu

lượng trong ống truyền dịch và vị trí kim cắm đều không có vấn đề, mới nói
tiếp với Giang Văn Khê: “Chú ý đến thuốc nước trong túi, đừng mải gọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.