HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 133

điện thoại, bạn trai bệnh rồi thì phải chăm sóc, bớt đi một lễ Giáng Sinh thì
có sao đâu”.

Bạn trai?!

Nghe bà y tá trưởng bảo Lạc Thiên là bạn trai, Giang Văn Khê mới nhận

ra tay mình vẫn bị Lạc Thiên nắm chặt, vội vàng rút ra rồi khoát tay lia lịa:
“Anh ấy không phải bạn trai tôi”.

“Không phải?” Ánh mắt sắc nhọn của y tá trưởng dời từ gương mặt

Giang Văn Khê sang Lạc Thiên, cuối cùng quay về với gương mặt thoắt đỏ
thoắt tái của Giang Văn Khê, thầm nghĩ: Thì ra còn có dự bị, người này
bệnh thì mục tiêu lại di chuyển, chẳng trách cuống lên đòi đi.

Bà y tá trưởng vẻ mặt khinh thị, lạnh lùng nói: “Truyền xong mới được

đi”.

“Hả?” Giang Văn Khê rất muốn nói, “Chẳng phải đã có y tá rồi sao?”,

nhưng thấy đôi mắt trừng trừng giận dữ của bà ta, lời đến miệng lại đành
nuốt xuống, trở thành tiếng đồng ý bất lực: “… Vâng”.

Nghe câu trả lời, bà y tá trưởng mới hài lòng bỏ đi.

Giang Văn Khê ngẩng lên, nhìn túi truyền mới được một nửa, vẫn còn

hai túi thuốc đầy ắp chưa truyền, nhiều thế này đến hai giờ đêm cũng chưa
truyền xong, xem ra lễ Giáng Sinh và đêm Bình An năm nay của cô chỉ có
thể ở trong bệnh viện với boss rồi. Nhớ đến Lý Nghiên có thể vẫn đang đợi
mình, cô liền cuống lên, lát nữa phải nghĩ cách gọi điện, bảo Lý Nghiên
rằng cô không đi được.

Cánh tay tê nhức, toàn thân không còn cảm giác nóng hực đau đớn nữa.

Bên tai loáng thoáng có tiếng ai nói, Lạc Thiên từ từ mở mắt, ánh sáng từ
cửa sổ chiếu vào chói đến mức anh phải nhắm mắt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.