HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 134

Lúc mở ra, đập vào mắt anh là một màu trắng xóa, đầu óc trống rỗng

mấy giây, cảnh xa lạ này khiến anh hơi ngạc nhiên. Giây sau đó anh liền
nhận ra, đây chính là bệnh viện – nơi mà anh ghét nhất.

Sao lại ở bệnh viện?

Anh chậm rãi nhấc cánh tay phải tê cứng lên, vết kim châm xanh tái trên

đó nhắc anh nhớ đã bị ai đó tiêm vào.

Anh nhớ lại tối qua là đêm Bình An, bệnh cảm nặng giày vò anh bao

ngày nay mãi không khỏi, đến nỗi phải từ chối cả việc tiếp khách, vốn định
nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng không hiểu sao lại đang nằm trong bệnh viện
thế này.

Ai đưa anh vào đây nhỉ, thật lắm chuyện!

Trong gian phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường “tích tắc

tích tắc” vang lên, kim đồng hồ vừa chỉ đến bảy giờ ba mươi phút sáng.

Cau mày, anh định ngồi dậy thì cửa phòng đột ngột mở toang.

Là một cô y tá mặc đồng phục màu hồng, chỉ thấy đôi mắt cô ta cong

cong như vầng trăng non, ngọt ngào nói: “Anh tỉnh rồi à? Có thấy đỡ hơn
chút nào không?”.

Lạc Thiên nhìn cô ta, vẻ mặt kỳ lạ, chỉ đáp gọn “ừ” một tiếng, đôi lông

mày nhíu chặt.

“Thế thì tốt”, ánh mắt cô y tá liếc thấy áo vest mỏng trên giường, thế là

lại nói, “Gần đây không khí lạnh tăng cường, phải chú ý phòng lạnh giữ ấm,
chính vì anh mặc quá ít nên mới bị bệnh. Buổi chiều nhớ phải đến truyền
dịch”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.