HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 138

Tên đàn ông dưới sự chỉ trích của mọi người đành phải bế bạn gái lên,

nhanh chóng lủi vào thang máy.

Giang Văn Khê đưa chân chặn cửa thang máy trong tích tắc khi nó sắp

đóng lại.

Người trong thang máy không biết đã xảy ra chuyện gì, ai nấy đều tò mò

nhìn Giang Văn Khê đứng bên ngoài.

“Cô còn muốn gì nữa?”, tên kia mặt mày đau khổ nói.

“Câm miệng! Bế cô ấy cho chắc!” Giang Văn Khê trừng mắt, nhìn cô

gái trong lòng hắn, nói: “Tặng cô sáu chữ: Tự yêu, tự tôn, tự trọng. Nếu ra
khỏi thang máy hắn còn dám làm thế với cô thì gọi điện báo cảnh sát
ngay!”.

Hai hàng nước mắt lại rơi xuống gương mặt cô gái, cô ta nấc nghẹn cảm

kích: “Cảm ơn…”.

Giang Văn Khê rút chân lại, thang máy đóng cửa. Quay lại, mọi người

đều nhìn cô bằng ánh mắt khâm phục và tán thưởng, thậm chí có mấy bà
thím còn kéo cô lại khen ngợi hết lời, cô mỉm cười gật đầu tỏ ra thân thiện.
Cuối cùng dưới chỉ thị của y tá, tất cả đều giải tán.

Nếu không phải vì ngoại hình y hệt thì Lạc Thiên thậm chí còn nghi ngờ

mình có phải đã nhận lầm người hay không.

Vẻ mặt ấy, thân thủ ấy, giọng điệu ấy, hoàn toàn khác hẳn với cô lúc

bình thường. Hôm nay đôi mắt cô sáng rực khác thường. Nếu nói là đã từng
quen, hoặc là nếu có thể đánh một dấu bằng với ba chữ “Giang Văn Khê”,
thì chỉ có thể là giống với đêm mà anh cưỡng hôn cô. Vẻ mặt cô lúc tát anh
một cú, anh không thể nào quên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.