HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 152

Lời nói hóm hỉnh của Cố Đình Hòa khiến đôi lông mày nhíu chặt của

Giang Văn Khê giãn ra. Có lúc cô thật hoài nghi anh chàng cảnh sát này
chẳng biết có phải là người học ngành pháp luật không nữa. Nhưng nói đi
cũng phải nói lại, với trình độ của cô, chắc chắn là không đấu được với anh.

“Văn Khê?” Cố Đình Hòa không nghe thấy cô nói gì thì vội vã nói,

“Văn Khê, em đừng nghĩ nhiều, đây chỉ là một món đồ pha lê rất nhỏ, thật
sự không đáng bao nhiêu tiền. Hơn nữa, ông chủ cửa hàng đó vừa thấy anh
là cảnh sát thì đã giảm giá hai mươi phần trăm”.

Giang Văn Khê khẽ cười thành tiếng: “Vậy chẳng phải em đã trở thành

kẻ đầu sỏ hại anh mang tội danh ức hiếp dân lành hay sao?”.

“Tuyệt đối không phải.” Cố Đình Hòa cười rồi chuyển đề tài, “Hôm qua

pháo hoa ngoài nhà thờ rất đẹp, tiếc là em không xem được. Đúng rồi, cấp
trên của em không sao rồi chứ?”.

“Xì, anh ta thì có làm sao được? Ngủ một giấc tỉnh dậy tiếp tục bắt nạt

bọn em.” Nhắc đến Lạc Thiên, Giang Văn Khê lại thấy không vui, cảm
nhận di động áp bên tai nóng rực lên, nhớ đến cảnh tối qua đang nói giữa
chừng thì tắt máy, cô vội vàng bảo: “Không nói nữa, điện thoại nóng tai
quá”.

“Ừ, vậy hôm khác mời em ăn cơm.”

“Em mời anh nhé.”

“Được, vậy anh ngồi đợi điện thoại của em.”

“Vâng, bye bye.”

“Bye bye.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.