HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 153

Cúp máy, Giang Văn Khê vui vẻ ngân nga bài hát, dè dặt gấp tờ giấy lại,

đang định đặt cùng với chiếc giày pha lê vào lại trong hộp thì bỗng ánh
sáng trước mặt tối lại. Một bóng đen cao to chắn lấy ánh đèn trên đầu, cô
trông thấy ai kia lúc nãy bị nhắc đến trong điện thoại đang sa sầm mặt mày
đứng trước mặt mình.

“Tổng… giám đốc Lạc, anh vẫn chưa về sao ạ?”, cô run giọng hỏi.

“Ừ”, Lạc Thiên chỉ khẽ hừ một tiếng rồi quay lại văn phòng.

Chết… chết thật, sắc mặt anh sa sầm như thế, chắc không phải ban nãy

nghe cô nói xấu chứ? Cô phải đi ngay, nếu không với tâm lý thù dai lại
thích trả thù của anh, không biết còn muốn dạy dỗ cô thế nào. Cô vội vàng
cúi xuống dọn dẹp đồ đạc. Đúng lúc một tay xách túi, tay kia cầm hộp quà,
định bay ra khỏi văn phòng thì giọng nói lạnh lẽo của Lạc Thiên lại vang
lên sau lưng: “Đợi lát nữa hẵng đi, giúp tôi gõ cái này đã, ngay và luôn!”.

“A?” Một giọt mồ hôi lạnh cực lớn lăn qua tim Giang Văn Khê. Rốt

cuộc, cô vẫn chậm một bước. Đối diện với boss mặt lạnh, cô chỉ có thể
ngoan ngoãn quay về bàn làm việc. Còn may, ở đó chỉ có một trang giấy,
trong mười phút chắc có thể làm xong.

Lạc Thiên di chuyển một chiếc ghế ngồi xuống đối diện bàn làm việc

của Giang Văn Khê, mắt nhìn chằm chằm hộp quà xinh đẹp bên tay trái của
cô. Lúc nãy chỉ là tình cờ đi ngang, nhưng lại trùng hợp để anh nghe thấy
ngọn cỏ gần hang đang nghe điện thoại.

Ngọn cỏ gần hang này hoàn toàn không biết cô nàng khi nghe điện

thoại, giọng nói dịu dàng nhường nào, nũng nịu đến nhường nào, ngay cả
lúc oán trách người khác cũng giống như đang làm nũng vậy. Lúc nãy trong
tay cô cầm một thứ sáng lấp lánh giống pha lê, chẳng qua là một món đồ
pha lê, có đáng cho cô vui đến thế không? Lại còn nũng nịu trách móc
người khác nữa? Anh bắt nạt cô khi cô mới ngủ dậy hay sao? Nếu muốn bắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.