HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 165

“Hiện giờ mắt tôi đau như vậy mà con ranh này không chịu nhận.

Không nhận cũng được, vậy tôi sẽ đấm cho cô một cú”, Lý Đại Hải giơ
nắm đấm lên định đánh Giang Văn Khê.

Khi bàn tay của Lý Đại Hải chưa kịp chạm vào người Giang Văn Khê,

Lạc Thiên đã kịp thời đẩy cô ra sau mình, giọng lạnh tanh: “Giám đốc Lý,
xảy ra chuyện gì mà anh nổi giận thế?”.

Anh chú ý thấy mắt trái của Lý Đại Hải xanh tái, cau mày, quay sang

nhìn cô gái nấp sau lưng mình, lại nhìn thấy một cảnh thảm hại, trong
phòng đầy những mảnh vỡ gốm sứ, mà những mảnh vỡ đó hình như rất
quen mắt.

Quản lý thấy Tổng giám đốc Lạc của Giang Hàng thì lập tức thở phào:

“Tổng giám đốc Lạc, tình huống là thế này, Giám đốc Lý bảo cô gái này đã
đánh ông ấy, còn cô gái này thì kiên quyết nói là không phải”.

Tình huống đơn giản như thế.

“Tổng giám đốc Lạc, tôi thật sự không đánh ông ta…”, Giang Văn Khê

kéo áo anh, vẻ mặt vô tội.

Khóe môi Lạc Thiên giật giật, thầm nghĩ: Cô gái này chắc không phải là

đánh người xong lại quên đấy chứ?

“Cái gì mà không đánh tôi? Anh nhìn mắt tôi này.” Lý Đại Hải nhìn vào

gương, chỉ vào con mắt bên trái, rõ ràng xanh tím một vòng, sau đó lại chỉ
vào Giang Văn Khê nấp sau lưng Lạc Thiên, gầm lên: “Con ranh chết tiệt
này ra tay nặng như thế, nói cho cô biết, hôm nay nếu cô không nói cho êm
tai tôi thì cô đừng mơ ra khỏi đây”.

Lạc Thiên đưa tay tóm lấy nắm đấm vung vẩy loạn xạ của Lý Đại Hải,

bình thản kéo xuống rồi mỉm cười: “Giám đốc Lý, cô gái này là nhân viên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.