HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 189

“Phải rồi, nếu cậu bị phạt nửa tháng lương thì ít nhất tớ không cần sống

nửa năm nữa.” Lý Nghiên ngoáy tai.

Cô nghe thì cuống lên: “Cậu… cậu… sao cậu có thể nói thế? Không

giúp tớ thì thôi, lại còn chẳng đồng cảm tí nào!”.

“Đồng cảm là gì? Có ăn được không? Có xài được không? Thế thì cậu

một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đồng cảm với tớ là được.”

“Nghiên Nghiên xấu xa”, cô tức tối bóp cổ Lý Nghiên.

Nhìn kìa, cái cô nàng Lý Nghiên vô lương tâm, lúc nhỏ cô có gì ngon,

có đồ chơi gì hay đều nhớ đến bạn, lớn lên rồi, chuyện này không than vãn
với bạn thì còn biết than với ai? Bây giờ cũng học người ta chế giễu cô,
cười cợt cô rồi.

“Này này này, Khê Khê, đùa thôi mà, buông tay…”, Lý Nghiên vùng

vẫy, cười giả lả.

Thì ra cũng có lúc cừu nổi giận.

Cô giận đến nỗi gương mặt thay đổi đến mấy màu sắc liền.

Lý Nghiên ngồi sát lại, dỗ dành: “Ôi, tớ đã nghĩ cho cậu rồi. Người biết

chơi Quyền Hoàng mà cậu quen chẳng phải có Cố Đình Hòa và Tống Tân
Thần sao, mà người giỏi nhất đương nhiên là anh chàng cảnh sát của chúng
ta rồi. Lần trước hẹn hò anh ấy đã bỏ chạy giữa chừng, cậu thì hay lắm, lại
ngại không nói gì. Buổi chiều vừa nhận được điện thoại của cậu, tớ đã gọi
điện cho anh ấy, anh ấy nhận lời ngay”.

Đôi mắt cô sáng rỡ, hai đốm lửa hy vọng lại cháy bừng bừng.

Lý Nghiên nói: “Lần này tớ đủ nghĩa khí rồi chứ?”.

“Ừ”, cô gật đầu, lúc này điện thoại đổ chuông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.