HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 216

Có được câu trả lời mong muốn, anh thở phào nhẹ nhõm, nhướng mày

nói gọn: “Có thì nói có, không thì nói không, câu hỏi đơn giản thế mà phải
nghĩ lâu vậy à?”.

Cô bĩu môi, không dám nói gì.

“Bây giờ tôi rất đói, em còn nợ tôi một bữa ăn. Ăn trước đã”, không nói

năng gì, anh nắm tay cô vào nhà.

Khóe môi cô giật giật, ngước lên nhìn thấy mái tóc bạch kim ấy, lòng

nghĩ: Tư duy của anh có thể nào đừng nhảy quá nhanh thế không.

Vừa vào trong, một mùi khét xộc vào mũi, anh cau mày: “Mùi gì thế?”.

Cô kêu lên: “Chết rồi, đậu xanh vẫn còn luộc trong nồi!”.

Cô giật tay ra khỏi tay Lạc Thiên, vừa kêu vừa chạy vào nhà bếp, mùi

khét nồng nặc xộc vào mũi. Cô mở nắp nồi, thì ra đậu xanh lúc này đã cháy
đen hơn nửa, nước trong nồi cạn sạch, bây giờ dù có xào cũng đừng mơ.

Tội lỗi! Tại cái đĩa xxx chết tiệt kia!

Cô đưa tay định đổ đậu ra, tay phải vừa đụng vào quai nồi thì giọng nói

đầy mệnh lệnh của ai kia lại vang lên: “Có phải em định ngày mai không đi
làm?!”.

Cô quay lại nhìn anh, nhủ thầm: Làm gì mà hung dữ thế? Ai bảo mai cô

không đi làm, không đi làm là bị trừ lương đấy.

“Tránh ra.” Anh nóng nảy đẩy cô sang một bên, nhấc nồi đậu khét lẹt

kia đổ vào thùng rác, sau đó nhanh nhẹn rửa sạch nồi, quay sang hỏi cô gái
đang đứng sững, “Tối nay em định nấu gì?”.

“A?” Cô hoàn hồn, “Chỉ có rau xanh, và một con cá còn lại tối qua”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.