HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 218

Cô liếc nhìn nồi cơm điện vẻ không cam tâm, bĩu môi đáp với vẻ mệt

mỏi: “… Có”, rồi quay đi, lấy một túi mì trứng ăn liền trong tủ ra, đưa cho
Lạc Thiên: “Xin lỗi, vốn là em mời anh ăn cơm, phải là em nấu cơm mới
đúng, kết quả lại biến thành anh phải đi nấu mì…”.

Mấy giây sau, anh lại tiếp tục công việc, hừ lạnh trong bụng: Đúng là

tiếng chim.

Cô thấy anh im lặng không nói thì ngỡ anh giận, bất giác mím môi lại:

“Thật sự rất xin lỗi…”.

Giây sau, giọng nói bình thản vang lên: “Vậy thì nhớ nợ tôi hai bữa

cơm”.

Cô chỉ cảm thấy khóe môi không ngừng co giật, cô thầm rủa cái tên bán

đĩa lậu chết tiệt đã hại chết cô rồi.

Một lúc sau, hai bát mì trứng và rau tỏa hương thơm quyến rũ đã đặt lên

bàn.

Giang Văn Khê nhìn Lạc Thiên đã bắt đầu ăn, cũng cầm đũa theo, vị

nước dùng ngon lành khiến cô mỉm cười: “Không ngờ anh nấu mì trứng lại
ngon đến thế”.

Ngẩng lên, anh nhìn chăm chú cô nàng ngốc nghếch đang tỏ vẻ thỏa

mãn, lườm cô một cái: “Em có thể ngậm miệng lại đừng nói gì không?!”.

Tiếng chim phiền phức.

Cô nàng cỏ này sao không có tính tự giác gì cả?

Mì ngậm trong miệng bỗng cảm thấy khô khan vô vị.

Cô không biết mình đã đắc tội anh chỗ nào, nếu không phải do tay cô bị

thương thì cũng không phiền anh nấu mì, hơn nữa rõ ràng chính anh đòi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.