HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 220

Sao lại có người suốt ngày rảnh rỗi vào núi bắt bướm nhỉ? Ngoài nhà

côn trùng học ra, anh không nghĩ nổi còn có ai lại buồn chán đến thế.

Cô thấy vẻ mặt khó hiểu của anh thì cười bảo: “Vâng, họ chuyên nghiên

cứu về loài bướm, trong mắt mọi người, họ là nhà côn trùng học, nhưng
trong mắt em thì cũng giống như mọi người khi còn nhỏ, nhàm chán đi bắt
bướm”.

Nhướn đôi môi gợi cảm lên, anh mỉm cười bởi lời cô nói.

Bỗng, ánh mắt cô ảm đạm, nuốt một miếng mì nữa rồi nói: “Năm em

học lớp Mười một, họ lại đến một khe núi nào đó ở tỉnh Vân Nam để bắt
bướm, về sau ở đó xảy ra trận lở núi, hai người và cả những nhân viên cùng
đi toàn bộ đều bị chôn vùi, không bao giờ quay về nữa”.

Lúc này, anh mới biết mình đã hỏi một câu ngu ngốc đến nhường nào,

vội chuyển đề tài: “Đừng nói nữa, mau ăn mì đi”.

“… Vâng.” Tại sao cô tạo nên niềm vui trên chính nỗi đau của mình mà

vẫn không có được sự yêu thích của cấp trên chứ, đúng là một kẻ khó hầu
hạ.

Hai người lặng lẽ ăn mì, chỉ có thể nghe thấy tiếng húp mì vang lên.

Bỗng nhiên cô nhớ đến chuyện học Quyền Hoàng, ngẩng lên hỏi Lạc

Thiên: “Tổng giám đốc Lạc, hôm nay em còn có thể học chơi game
không?”.

Anh liếc nhìn tay phải của cô, nói: “Em nghĩ sao?”.

Cô nhìn bàn tay dán băng của mình, co lại rồi thả lỏng, vẫn còn hơi đau,

những chỗ quanh vết thương chắc chắn không thể nào lành ngay được. Có
nghĩa là, cô chuẩn bị tiền phạt thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.