HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 250

Cô vốn định ra khỏi nghĩa trang, nhưng lúc rời khỏi khu chôn cất cậu và

đi qua khu Hiếu Ân, đã xuất hiện một cảnh tượng dở khóc dở cười.

“Hiếu Ân Viên” là một khu nghĩa trang độc lập, một ngôi mộ cũng

chiếm cả một vùng đất rộng lớn, đó cũng là khu chôn cất của những người
cực kỳ giàu có.

Lúc về phải đi ngang chỗ đó thì bị một đại gia đình chặn lại.

[1] Thành ngữ này dựa trên một điển cố, tương truyền Chu Du hiến kế

cho Tôn Quyền gả em gái cho Lưu Bị, nhằm lừa Lưu Bị đến rồi bắt giữ đòi
lại Kinh Khâu. Nào ngờ Lưu Bị lấy được vợ, thoát khỏi Đông Ngô, Chu Du
đem quân đuổi đánh lại mắc mưu Gia Cát Lượng mà hao binh tổn tướng
một cách vô ích. Sau này mọi người thường dùng để ví von với việc mình
muốn chiếm lợi ích của người khác nhưng kết quả là ngay cả vốn liếng của
mình cũng bị mất.

[2] Ý chỉ người làm quan nói gì cũng được, ai cũng phải nghe theo.

Vốn định nói “Xin cho tôi qua” là chuyện rất dễ giải quyết, nhưng khi cô

nhìn thấy đại gia đình khác người đó thì đần cả người ra, lời đến miệng lại
nuốt vào trong.

Một đám người đen sì sì trước mặt, chắc cũng phải đến một, hai trăm

người. Đàn ông ai nấy đều cao to, vận âu phục đen, đeo kính đen.

Người đàn ông đứng đầu, đầu chít khăn tang nhào xuống phần mộ mới

hạ huyệt khóc đến kinh động trời đất quỷ thần, cả khu nghĩa trang chỉ nghe
thấy tiếng khóc của ông ta.

Nhìn cảnh tượng trước mặt, Giang Văn Khê nghe tiếng khóc mà cơ mặt

co giật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.