HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 253

Khổ nỗi, tiếng vỗ tay của đám người đó càng lúc càng nhỏ, tiếng cười

khẽ của cô đã bị một gã đàn ông áo đen đứng gần nhất nghe thấy.

Chỉ nghe gã gầm lên một tiếng: “Cô cười cái gì?! Muốn chết hả?!”.

Cô ngẩng lên nhìn người đàn ông cao to đó, sắc mặt vụt tái nhợt.

Chết rồi, cô cười nhạo trước mặt người ta như thế, đông người vậy, khỏi

nghĩ cũng biết, cho dù mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ khiến cô
chết chìm rồi.

“Bà mẹ nó, thằng khốn nào dám cười?!”, gã đại ca hung tợn hỏi, nhìn về

phía cô.

Cô lùi lại một bước nhỏ, trong lòng rất e sợ.

Hiếu Ân Viên rộng như thế, ngoài vài người đi tảo mộ thấp thoáng xa xa

thì chẳng còn thấy ai khác, nhân viên giữ nghĩa trang cũng đứng đằng xa,
cho dù cô hét lên, người ta nghe thấy cũng chưa chắc nghĩ là cô đang kêu
cứu. Lúc nãy gã đại ca kia đánh thuộc hạ nặng tay như thế, nếu là cô thì
đừng mong đứng dậy nổi, lại thêm mấy trăm người này, nếu họ cũng chen
vào phụ họa thì hôm nay cô ra được đây mới là lạ.

Thấy gã đại ca kia mặt mày giận dữ lao đến chỗ cô, thuộc hạ hai bên đều

dạt về hai phía, nhường đường cho đại ca của họ.

Khí thế ấy thật quá đáng sợ.

Cô mặc kệ tất cả, không biết sức lực ở đâu ra, huơ tay chặt vào phần gáy

của một tên cao to đứng trước mặt. Tên ấy đau quá, loạng choạng, ngã vào
một cái rãnh mương bên cạnh, chừa cho cô một lối thoát.

Thấy thế, cô liều mạng bỏ chạy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.